
, cả
phòng lạnh như một hầm băng. Tôi im lặng quỳ xuống trước giường, thò tay vào một góc chăn kiểm tra, may mà giường vẫn giữ được hơi ấm dễ chịu,
trong chăn không hề bị lạnh.
Cửu gia lấy một quả ngân huân cầu chạm rồng từ trong chăn ra, nhưng tôi giơ tay đẩy lại vào trong chăn: “Muội không lạnh.”
Cửu gia nghe mà không chịu, khăng khăng đẩy quả cầu ra, tôi chỉ đành mở hai tay ra chụp lấy rồi đặt dưới váy, quả là hữu dụng, không lâu sau sàn
nhà vốn bị nhiễm khí lạnh cũng trở nên ấm áp hơn.
Trong bóng
tối, mỗi người chúng tôi đều yên lặng. Rất lâu, rất lâu, lâu như có thể
cứ thế mà đi đến điểm tận cùng của trời đất. Nếu thật sự có thể đến được nơi ấy, thật ra cũng rất tốt.
“Cửu gia, muội có mấy lời muốn
nói. Huynh đừng nói gì cả, muội sợ là huynh chỉ cần mở miệng, muội sẽ
không còn dũng khí để nói hết lời nữa. Cho dù huynh có muốn nghe hay
không, nhưng cầu xin huynh, cầu xin huynh để cho muội nói hết mấy lời
này, nói xong rồi muội sẽ đi ngay.”
Cửu gia nằm im trầm mặc, không hề cử động. Tôi thả lòng người, chàng dù gì cũng không cự tuyệt lời thỉnh cầu của tôi.
“Muội không biết muội bắt đầu thích huynh từ bao giờ, có lẽ là từ lúc nhìn
thấy bóng dáng ấm áp của huynh dưới ánh nến, hoặc có lẽ là lúc huynh
giúp muội xoa xoa vành tai, hay có lẽ là lúc huynh cong môi cười nhưng
vầng trán vẫn chau lại, muội chỉ biết muội rất muốn cùng ở một chỗ với
huynh, muội đã rất cẩn thận thăm dò xem huynh có thích muội không. Cửu
gia, muội vẫn thường nói với huynh, có lúc cổ họng của muội không khỏe,
lúc khác thì lại là vai nhức mỏi, lúc khác thì ăn không nổi cơm, dù gì
cứ vài ba ngày là muội lại bị bệnh gì đó.”
Tôi cúi đầu dịch
chuyển vị trí của ngân huân cầu một chút: “Thật ra mấy bệnh đó đều là
lừa huynh hết, muội chưa bao giờ bị mấy bệnh đấy cả, cơ thể muội thực ra khỏe lắm. Muội chỉ là muốn huynh mỗi ngày đều có một lúc nào đó nghĩ
đến muội, huynh sẽ nghĩ ‘phải sắc thuốc thế nào cho Ngọc nhi thì mới tốt nhỉ?’ Thật ra muội không sợ phải ăn hoàng liên, căn bản cũng không sợ
đắng, muội chỉ là muốn làm khó huynh, làm cho huynh phải phiền não mà
nghĩ ‘Ngọc nhi nếu đã sợ đắng, thì nên như thế nào mới được.’ Muội cảm
thấy nếu huynh ngày nào cũng nghĩ như thế, muội sẽ từ từ lẳng lặng mà
mọc rễ trong trái tim huynh.”
Nói rồi, tôi nghiêng đầu cắn môi bật cười: “Muội có phải là rất dối trá không?”
“Cửu gia, huynh còn nhớ lần trước muội ở trong thư phòng của huynh xem sách
không? Thật ra muội muốn xem rốt cuộc huynh đọc những cuốn sách gì. Tính cách của một người như thế nào thì sẽ thích đọc những kiểu sách như thế ấy, muội biết huynh yêu thích Lão Trang và Mặc Tử, thích Mặc Tử, đại
khái là vì trong ‘Mặc Tử’ có giảng rất nhiều về việc chế tạo binh khí,
rất thực dụng, ‘quân tử thiện giả đều do vật’, nguyên nhân khác muội
đoán là chủ trương chiến tranh của Mặc Tử, chủ trương giao kết giữa nước lớn và nước bé.”
Tôi do dự trong giây lát, mấy câu sau tôi nên nói như thế nào đây?
“Cửu gia, chúng ta nuôi dưỡng rất nhiều bồ câu đưa tin. Năm trước khi Đại
Hán và Hung Nô dụng binh, Tây Vực lại không gặp may phải thiên tai,
huynh liền tức tốc cần ngay một khoản tiền lớn. Huynh biết nhiều ngôn
ngữ của các nước Tây Vực như thế, lại cũng tán đồng quan điểm của Mặc
Tử. Muội nghĩ mấy cái này không hề liên quan gì đến việc kinh doanh cả,
có lẽ huynh là người Tây Vực, tất cả những gì huynh làm đều là giúp đỡ
cho đất nước của mình.”
Lúc nói chuyện tôi luôn cố gắng không
nhìn vào Cửu gia, nhưng lúc này lại không thể nhịn được, lén liếc nhìn
Cửu gia một cái. Hai đôi mắt của Cửu gia nhìn chằm chằm vào nóc màn, sắc mặt như nước, dịu dàng tĩnh lặng.
“Huynh còn rất thích đọc sách của Lão Tử và Trang Tử, muội đã cẩn thận lắng nghe thầy giáo giảng giải về sách của họ. Muội suy nghĩ rất nhiều mà vẫn không thông huynh dự
định tương lai ra sao, Mặc Tử có chủ trương là dùng tâm huyết cả đời mà
cố hết sức mình, còn Lão Trang thì lại cho rằng vào lúc đối đầu với thế
lực quá mạnh không làm trái lại được, con người ta nên học cách thuận
theo lẽ tự nhiên. Cửu gia, những chuyện này muội đều không quan tâm,
muội không quan tâm huynh là người Tây Vực hay là người Đại Hán, huynh
chính là huynh, nếu huynh muốn tự do, muội nguyện sẽ cùng huynh rời bỏ
Trường An, ngao du khắp Đại Hán. Nếu huynh muốn… nếu huynh muốn ngăn cản thế lực của Đại Hán, muội không làm được chuyện cướp đoạt giang sơn,
nhưng muội có thể giúp huynh, khiến cho bọn họ trong những năm huynh và
muội còn sống sẽ không có lực mà bành trước về phía Tây.”
Gương
mặt Cửu gia hơi nghiêng nghiêng, nhìn về phía tôi, trong mắt lộ ra nét
kinh ngạc, nhưng lại càng nhiều sự đau lòng và ấm áp. Tôi nhìn mà vẫn
không hiểu tấm lòng của Cửu gia, tôi khẽ thở dài trong lòng, cúi đầu
xuống.
“Ngọc nhi, có phải muội âm thầm làm hết mấy chuyện này
không? Việc kinh doanh phường xướng kỹ của muội là vì thu thập tin tức,
nắm bắt tình hình kinh tế và đầu mối của các đại thần trong triều phải
không?”
Thấy tôi cắn mội gật gật đầu, khuôn mặt Cửu gia hiện lên sự đau lòng và ch