
a. Cha nuôi nói: “Không dám không dám, người quân tử không chiếm đoạt tình yêu của
người khác”. Tui bảo, phụ nữ như tui, yêu cái bao tay để làm gì? Cha
nuôi vẫn lựa lời thoái thác, tui bảo, nếu cha không nhận thì tui xé nát
nó. Cha nuôi vội nói: “Chao ôi, nàng đừng xé, ta nhận vậy”. Cha nuôi đeo cái bao tay, giơ ngang tầm mắt ngắm nghía, quên cả công việc quan trọng là sờ vú tui. Sau đó cha nuôi đeo vào cổ tui cái tượng Bồ tát bằng
ngọc. Tui mừng quá đỗi, ::145i1::y mới là thứ dành cho phụ nữ! Tui vuốt
râu cha nuôi, nói lời cảm ơn. Cha nuôi vật tui ra, cưỡi tui như cưỡi lên con ngựa của cha, vừa thở vừa nói:
- Mi Nương, Mi Nương, ta phải đi tìm hiểu xem bố chồng Mi Nương là con người như thế nào?
Trong khi bố chồng tui cười nhạt đầy nham hiểm, chiếc ghế thái sư và chuổi
hạt bằng gỗ đàn hương trong tay bố chồng đột nhiên tỏa mùi thơm gắt
khiến tui đầu váng mắt hoa, ruột gan như lữa đốt. Lão không thèm quan
tâm cha tui sống hay chết, không mảy may xúc động trước tình cảm của
tui, lão run rẫy đứng lên, quẳng chuỗi hạt – vật bất li thân của lão,
mắt lão tóe lữa. Cái gì làm lão xúc động đến như thế? Cái gì làm lão lo
lắng đến như thế? Lão giơ hai bàn tay nhỏ xúi như tay loài yêu quái,
miệng rên lên hừ hừ, mắt nhìn tui không chớp, nét hung dữ trong con mắt
tan biến, lão van vỉ:
- Rửa tay… rửa tay!
Tui múc
hai gáo nước lạnh trong ang, đổ vào chậu đồng, trông thấy lão vội vội
vàng vàng ngâm tay trong nước, tui nghe thấy tiếng răng nghiến ken két
trong miệng lão, không đoán được cảm giác của lão như thế nào. Tui trông thấy hai bàn tay của lão đỏ ửng lên như than hồng, những ngón tay nuột
nà co quắp như móng vuốt của con gà trống. Tui hốt hoảng khi thấy tay
lão như thép nung đỏ, nước trong chậu đồng phát ra tiếng lóc bóc, sùi
bọt, bốc hơi. Kỳ quặc thật! Lần đầu tiên, tui được chứng kiến chuyện kỳ
lạ như thế này! Lão già ngâm tay trong nước lạnh chắc khoan khoái lắm,
hãy nhìn khuôn mặt lão: mắt lim dim, hít không khí vào qua kẻ răng, giữ
hơi một lúc lâu mới thở ra. Rõ ràng là cách thở của anh nghiện. Đã
nghiện chưa, đồ con lừa! Không ngờ lão có cái trò quỉ quái này, con yêu
già!
Thoải mái lắm rồi, lão giơ hai tay nước rớt tong tỏng, trở
lại ghế thái sư, khác chăng là lúc này lão không nhắm mắt nữa, mà là mở
mắt nhìn trân trân hai bàn tay, nhìn những giọt nước rớt từ đầu ngón tay xuống đất. Lão thư giản toàn thân, gân cốt chùng xuống, thỏa mãn cao
độ.
Cha nuôi cũng vừa như thế trên mình tui…
Khi đó tui vẫn chưa biết lão là tên đao phủ khét tiếng. Tui cứ chăm chăm vào
số ngân phiếu giắt trong người lão. Tui dịu dàng bảo lão:
- Cha
ơi, hình như con đấm bóp hầu cha, cha thấy dễ chịu lắm. Cái mạng nhỏ
nhoi của cha đẻ con không đêm nay thì sáng mai đi đức, dù sao cũng là
xui gia, cha tính cách giúp con. Cha cứ từ từ mà nghĩ, để con nấu cháo
huyết cha dùng.
Tui múc nước giếng vo gạo, cảm giác trống
trải vẫn đeo đẳng trong lòng. Tui nhìn lên mái đao miếu Thành hoàng, một đàn chim câu mầu xám đang rủ rỉ, chúng đậu ken khít nhau, chẳng hiểu
đang bàn bạc gì đó. Ngoài đường lát đá xanh rộn lên tiếng vó ngựa: một
toáng lính Đức đi qua. Qua khe hở, tui thấy chúng đội mũ hình ống có cắm lông chim. Tui giật mình, tim đập rộn lên, linh cảm thấy sự có mặt của
bọn Đức liên quan đến chuyện cha tui. Tiểu Giáp mài xong dao, đang sắp
xếp đồ nghề. Anh chàng cầm cây gậy bằng gỗ bạch lạp, một đầu có móc sắt, lôi một con lợn đen ra khỏi chuồng. Cái móc ở đầu gậy móc vào hàm dưới
con lợn, có kêu thảm thiết, lông gáy dựng ngược, gúm người cố trằn lại,
chân sau và mông miết trên mặt đất, mắt đỏ ngầu những tia máu. Nhưng nó
không cưỡng nổi sức mạnh như thần của Giáp Con. Anh chàng chỉ cần nhún
thấp một tí, vận sức ra tay, bàn chân như bàn cuốc từng bước từng bước
lún sâu đến ba tấc, lôi con lợn ra, móng lợn cày đất thành rãnh, chẳng
khác cày ruộng. Nói lại thì chậm, lúc làm thì nhanh, Giáp Con đã kéo
được con lợn đến trước bàn mổ. Một tay ghìm móc, tay kia tóm đuôi lợn,
anh chàng “hự” một tiếng đứng thẳng lên, nhấc bổng con lợn lên bàn mổ.
Con lợn bị choáng quên cả chống cự, chỉ há miệng mà kêu, bốn chân thẳng
đuỗn. Giáp Con mở cái móc quăng hẳn một bên, thuận tay cầm lấy con dao
chọc tiết sắc như nước để trong chậu sành, rồi gần như không cần tính
toán, anh chàng đâm một nhác vào cổ con lợn, đường dao đi ngọt như đâm
vào tảng đậu phụ, ấn thêm một nhát nữa, lưỡi dao rồi cả cán dao lút sâu
trong cổ lợn. Tiếng kêu im bặt, chỉ còn tiếng nấc cục, rồi tiếng nấc cục cũng không còn. Con lợn run rẩy, chân run, da run, đám lông cũng run.
Giáp Con rút dao ra, lật nghiên con lợn để chỗ cắt tiết chiếu thẳng vào
chậu hứng ở phía dưới. Một dòng máu nóng vuột ra, loang loáng mầu đỏ
tươi, phun thẳng xuống chậu.
Sân nhà tui chỉ rộng chừng nửa mẫu,
phần thì kê chuồn lợn chuồng chó, phần thì trồng nguyệt quế mẫu đơn,
phần làm dàn leo cho nhục quế, phần để chum vại chai lọ, phần làm bếp để nồi niêu xoong chảo, bỗng chốc sặc sụa mùi máu tanh nồng. Bọn nhặng
xanh lập tức kéo đến, chúng quả thính mũi!
Ha