Insane
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324864

Bình chọn: 9.00/10/486 lượt.

g Trọc nói, uống phải nước đái bà điên thì cười suốt! Chắc

chắn chúng đã uống phải nước đái bà điên rồi! Hẳn thế rồi! Nhưng mà

chúng uống phải nước đái bà điên nào nhỉ?

Bố chồng tui rõ ràng là nói với tui chứ không phải với Giáp Con:

- Con ơi, con người ta không nên đánh giá mình quá thấp! Đây là chân lý

đến tận cuối đời cha mới nhận ra. Tri huyệ Cao Mật dù xuất thân con nhà

võ, cũng chẳng qua chỉ là một tên quan ngũ phẩm, đội mũ chóp thủy tinh!

Và cho dù vợ lão là cháu ngoại Tăng Quốc Phiên thì “Phượng hoàng thất

thế thua xa đàn gà”! bố mày đây chưa khi nào làm quan, nhưng đã chém

rụng hàng soạt loại đầu đội mũ chóp đỏ! Còn như thủ cấp của bọn danh môn quí tộc rụng dưới lưỡi dao bố mày thì phải chất đầy hai sọt!

Tiểu Giápnhe răng há miệng, không biết anh chàng có hiểu được ý tứ trong câu nói của ông bố, còn tui thì hiểu hết. Mấy năm thân cận với ông Tiền,

tui học hỏi được nhiều điều, hiểu biết thêm nhiều. Nghe bố chồng nói

vậy, tui toát mồ hôi, khắp người nổi da gà. Mặt tui không còn sắc máu.

Nửa năm trở lại đây, những lời đồn thổi về bố tui rất nhiếu, tất nhiên

là tới tai tui. Tui đánh bạo hỏi:

- Thưa cha, cha làm nghề đó thật à?

Bố chồng giương cặp mắt diều nhìn đóng đinh vào tui, nhấn từng tiếng, in

hệt thả rơi những viên bi sắt: “Nghề… nào… cũng… có… trạng… nguyên…!”

Biếi ai nói câu đó không?

Đây là câu cửa miệng, ai cũng biết.

- Không – Lão nói – Có một người nói với ta câu ấy! Có biết ai không?

Tui đành lắc đầu.

Bố chồng rời khỏi ghế thái sư, hai tay nâng chuỗi hạt – mùi thơm gắt của

gỗ đàn hương lại toả khắp gian phòng. Khuôn mặt quắt của lão như dát

vàng, lão thốt lên với một thái độ vừa kênh kiệu vừa thành kính, vừa

mang vẻ hàm ơn:

- Từ Hi Hoàng Thái Hậu! Có câu rằng:

Nam Tào giữ sổ tử

Bắc Đẩu giữ sổ sinh.

Người tùy vương pháp, cỏ tuỳ gió,

Nhâm tâm là sắt, phép quan nung.

Đá dù cứng mấy, sợ trùy nện!

(Nói thật khi đã về đến nhà)

Ta vốn là đao phủ số một nhà Đại Thanh

Bộ Hình ta nổi danh!

(Đi mà hỏi xem có đúng không?)

Quan lại Bộ Hình thay xoành xoạch

Tít mù mù tít đèn kéo quân!

Duy Triệu Giáp ta đây trụ vững

Vì nước giết người, lập kỳ công!

Chém đầu như bổ dưa, róc thịt như róc mía!

Bông không gói được lửa

Tuyết không giấu được người!

Vậy ta mở toang cửa

Nói cho thiên hạ nghe!

Miêu Xoang. “Đàn hương hình – Tẩu mã điệu”

Cô con dâu đàng điếm của ta, cô tròn mắt làm gì? Không sợ nổ con ngươi

sao? Bố chồng cô đúng là làm nghề ấy, từ năm mười bảy tuổi chém ngang

lưng tên giữ kho đánh cắp bạc, đến năm sáu mươi tuổi tùng xẻo tên thích

khách định giết đại nhân Viên Thế Khải, loại cơm này ta ăn vừa chẵn bốn

mươi bốn năm! Sao cô vẫn còn trợn mắt? Người trợn mắt ta thấy đã quá

nhiều, mà trợn là trợn thật sự kia, đừng nói tụi bây chưa nhìn thấy,

ngay cả tỉnh Sơn Đông cũng chưa có ai nhìn thấy! Đừng nói để tụi bay

nhìn thấy, chỉ kể lại cho tụi bay nghe cũng sợ vãi đái ra rồi!

Năm Hàn Phong thứ Mười, một tên thái giám sâu mọt ở kho súng săn trong Đại

nội dám lấy cắp khẩu súng săn của nhà vua. Khẩu súng này là của Nữ Sa

hoàng tặng vua Hàm Phong. Nó không phải khẩu súng thông thường, mà là

khẩu súng thần. Nòng vàng, lẫy cò bằng bạc, báng bằng gỗ đàn hương gắn

bảy viên kim cương, mỗi viên to bằng hột lạc. Súng này bắn đạn bạc, trên trời bắn phượng hoàng, dưới đất bắn kỳ lân. Từ thời Bàn Cổ khai thiên

lập địa đến nay, loại này chỉ độc một khẩu, không có khẩu thứ hai. Tên

thái giám thấy nhà vua ốm đau luôn, trí nhớ giảm sút, liền bán trộm khẩu súng, nghe nói được ba ngàn lượng bạc, mua cho bố hắn một điền trang.

Hắn bị ma ám nên quên béng một đạo lý cơ bản. Đó là, phần lớn những

hoàng đế đều là chân long thiên tử, mà chân long thiên tử thì thông minh hơn người, xét việc như thần. Vua Hàm Phong lại càng lạ. Đôi mắt rồng

của nhà vua minh xét mọi việc chân tơ kẽ tóc, ban ngày không khác gì mắt thường, nhưng đêm đến là sáng rực, đọc sách, viết chữ đều không cần

đèn. Lại nói chớm đông năm ấy, nhà vua muốn đi săn, chỉ đích danh khẩu

thất tinh phải đem theo. Tên Mọt quýnh lên, nói năng lung tung trước mặt Hoàng thượng, lúc thì bảo khẩu súng bị con hồ ly đánh cắp, khi lại bảo

con thần ưng tha mất. Vua Hàm Phong cả giận, giao tên Mọt cho Ty Thận

Hình chuyên thụ lý các thái giám, hạch tội: Ty Thận Hình vừa động thủ là tên Mọt có gì khai hết, nhà vua giận đến nỗi mắt tóe lửa, nhảy dựng lên trong điện Kim Loan:

- Tên Mọt, Trẫm đ. Vào tổ tông tám đời nhà

ngươi! Nhà ngươi dám vuốt râu cọp! To gan! Dám ăn cắp ngay trong nhà

Trẫm! Phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại, để không uổng Trẫm ở ngôi

vua!

Vua Hàm Phong quyết định chọn một hình phạt cựa kỳ

tàn khốc để trừng trị tên Mọt, qua đó, răn đe những người khác. Nhà vua

truyền Ty Thận Hình tâu lên tất cả các loại hình phạt. Mấy thái giám

chuyên trách ở Ty Thận Hình giới thiệu từng loại như giới thiệu món ăn

lên nhà vua, tựu trung vẫn là đánh bằng gậy, kẹp chả, bó giò, bao tải

trôi sông, năm ngựa phanh thây, chặt làm tám khúc… Nghe xong Hoàng

thượng lắc đầu, chê tầm thường, cũ rích, đã nhàm. Hoàng thượ