
ng bảo, các
người nên hỏi các chuyên gia ở Bộ Hình. Nhà vua khẩu dụ, lệnh cho Ngục
Aùp Tư của Bộ Hình phải nghĩ ra một hình phạt thật tàn khốc. Khi đó,
Thượng thư Bộ Hình là Vương đại nhân sau khi nhận thánh chỉ, lập tức gặp Già Dư ngay trong đêm.
Già Dư là ai? Là ân sư của ta. Tất nhiên
là đàn ông. Vậy tại sao gọi là Già? Đó là cách xưng hô của người trong
nghề. Triều Thanh, Ngục Aùp Tư thuộc Bộ Hình, có bốn đao phủ nhưng không trong biên chế. Trong bốn người này, người cao tuổi nhất, có kinh
nghiệm nhất, tay nghề giỏi nhất, được gọi là Già. Còn ba người kia, căn
cứ vào kinh nghiệm và tay nghề, lần lượt có tên dì Cả, dì Hai, dì Uùt.
Tháng nhiều việc làm không xuể thì thuê người giúp việc tạm thời. Người
giúp việc được gọi là Cháu Ngoại. Ta bắt đầu công việc từ Cháu Ngoại,
rồi từng bước trở thành Già. Dễ ợt phải không? Không dễ chút nào! Ta làm Già ở Bộ Hình chẵn ba mươi năm. Các quan Thượng Thư, Thị Lang thay đổi
như đèn kéo quân, chỉ mỗi chức Già là vững như bàn thạch! Thiên hạ coi
thường nghề của bọn ta. nhưng một khi làm cái nghề này thì coi khinh tất cả mọi người, cũng như tụi bay khinh bọn chó lợn trong chuồng tụi bay
vậy!
Lại nói Thượng Thư Vương đại nhân triệu tập Già Dư và bố bọn bay đến phòng văn thư để bàn. Bố năm ấy hai mươi tuổi, vừa được thăng
từ dì Hai lên dì Cả. Sủng ái đặc biệt mới được đề bạt phá lệ như thế.
Già Dư bảo ta:
- Tiểu Giáp này, sư phụ khi được để bạt dì Cả thì
đã ngoài bốn mươi. Chú còn ít tuổi, mới hai mươi mà đã làm dì Cả, đúng
là cao lương tháng Sáu, lớn nhanh như thổi!
Bớt nói chuyện phiếm, Vương đại nhân nói:
- Hoàng thượng có chỉ dụ, yêu cầu Bộ Hình ta nghĩ ra một hình phạt tân kỳ để trừng phạt tên thái giám đánh cắp khẩu súng săn. Các ông là chuyên
gia, hãy suy nghĩ kỹ, khỏi phụ ân sâu của Hoàng thượng, khỏi mất mặt Bộ
Hình ta!
Già Dư trầm ngâm hồi lâu, nói:
- Bẩm đại nhân, kẻ mọn này đoán rằng, Hoàng thượng hận tên Mọt là hận hắn không ngươi. Ta
phải lựa theo ý ấy mà gia hình ở mắt tên Mọt.
Vương đại nhân nói:
- Đúng lắm, vậy cách nào hay nhất, nói mau lên!
Già Dư nói:
- Có hai loại hình phạt tên là “Đại Diêm vương”, còn gọi là “Hai rồng vờn ngọc”, chẳng biết có dùng được không?
Vương đại nhân nói:
- Nói ngay xem nào!
Già Dư miêu tả rất kỹ cách gia hình của loại hình phạt “Đại Diêm vương”. Nghe đoạn, Vương đại nhân mặt mày hớn hở, nói:
- Ông về trước chuẩn bị. Bản quan tâu lên Hoàng thượng phê chuẩn.
Già Dư nói:
- Chế tạo “Đai Diêm vương” cực kỳ phiền phức, chỉ riêng cái đai thép,
cứng không được, mềm cũng không được, phải là loại thép dẻo cao cấp. Các thợ rèn ở kinh thành này không ai luyện loại thép này. Mong đại nhân
thư thư cho ít ngày, kẻ hèn mọn này sẽ cùng đồ đệ tự làm lấy. Chỗ kẻ hèn không có thứ gì, công cụ máy móc cũng không nhưng sẽ nhặt nhạnh chắp vá để sử dụng. Mong đại nhân làm ơn xuất cho ít bác để kẻ hèn mua nguyên
liệu…
Vương đại nhân cười nhạt:
- Các ông bán thịt săn cho người ta làm thuốc, hàng năm kiếm chác không ít đâu!
Già Dư hốt hoảng quì mọp dưới đất, bố tụi bay cũng quì theo. Già Dư nói:
- Không cái gì qua được mắt đại nhân, có điều chế tác “Đai Diêm vương” là việc công…
Vương đại nhân nói:
- Đứng dậy, bảo quan xuất cho các ông hai trăm lượng bạc – thầy trò ông
kiếm được một trăm lượng trong đó – Các ông gắng sức mà làm cho tốt,
quyết không để sơ suất. Thái giám trong cung phạm tội, xưa nay đều do Ty Thận Hình chịu trách nhiệm thi hành án phạt. Hoàng thượng giao nhiệm vụ này cho Bộ Hình phá lệ, chứng tỏ Hoàng thượng quan tâm Bộ Hình, coi
trọng Bộ Hình, ơn đức như trời biển! Các ông phải hết sức cẩn trọng, làm cho tốt để Hoàng thượng vui lòng thì mới dễ bề ăn nói; công việc mà dở
ẹt khiến Hoàng thượng rầu lòng, biển hiệu Bộ Hình mà bị đập bể thì coi
chừng cái đầu của các ông!
Ta cùng Già Dư kinh hoàng thất thố khi nhận nhiệm vụ vẻ vang này, vui nổ trời khi nhận bạc, đến ngõ Thợ Rèn
phía nam chùa Hộ Quốc đặt rèn một đai thép theo thiết kế, lại đến đường
Lừa Ngựa mua da trâu chưa thuộc, thuê cắt thành sợi rồi bện thừng, lồng
vào đai thép. Tính hết nước hết cái, chưa đến bốn lượng, dôi ra hơn một
trăm chín mươi sáu lượng, mua một vòng vàng tặng vợ bé của đại nhân nuôi giấu tại ngõ Tinh Linh, hết hai mươi lượng, còn dư một trăm bảy mươi
sáu lượng, dì Hai và dì Uùt du chia sáu lượng, Già Dư bỏ túi một trăm
lượng, còn lại bảy mươi lượng là của bố tụi bay. Với số bạc này, bố tụi
bay về quê mua ngôi nhà này, nhân tiện cưới luôn mẹ tụi bay. Nếu như
không có chuyện tên Mọt đánh cắp khẩu súng, thì bố tụi bay dứt khoát
không có chuyện về quê, về quê cũng không có tiền mua nhà, cưới vợ;
không lấy vợ thì không có mày là con, tất nhiên cũng không có mày là con dâu! Tụi bay hiểu vì sao ta kể chuyện tên Mọt cho nghe rồi chứ? Sự việc bao giờ cũng phải có đầu có cuối, vụ án tên Mọt là cội nguồn của chuyện tụi bay.
Trước hôm hành hình một ngày, Vương đại nhân vẫn chưa
yên tâm, cho điệu một tử tù àn chưa chung thẩm lên công đường để bọn ta
diễn tập “Đai Diêm vương”. Ta cùng Già Dư theo lệnh của Vương đạ