
hấp xuống, chỉ nghe rõ
tiếng phủi tay áo nhất loạt kêu đánh “soạt”, trong chớp mắt, quan viên
sáu Bộ và các cung nữ, thái giám đều quì mọp dưới đất. Bố tụi bay cũng
toan quì xuống cùng mọi người, nhưng cảm thấy như có ai đá vào chân.
Nhìn sang thấy Già Dư mắt sáng quắc, đầu ngẩng cao, đứng như trời trồng
bên cột, y hệt một pho tượng đá. Ta trấn tĩnh lại, chợt nhớ những qui
định trong nghề. Triều đại nào cũng vậy, khi đao phủ đã bôi tiết gà lên
mặt thì hắn không còn là người, mà tượng trưng cho phép nước tôn nghiêm, thần thánh. Bọn ta không phải quì, ngay cả trước mặt đức Kim thượng
cũng vậy. Bắt chước Già Dư, bố tụi bay cũng đứng nghiêm, ưỡn ngực thót
bụng, như một tượng đá. Niềm vinh dự này, con ơi, đừng nói gì cái xó Cao Mật này, ngay cả tỉnh Sơn Đông oai nghiêm, cả triều đình Đại Thanh hùng vĩ, cũng không có người thứ ba được hưởng.
Tiếng đàn sáo nhã
nhạc đã tới gần. Theo sau tiếng nhạc du dương, xuất hiện giữa hai bên
tường cao, là đội nghi trượng của nhà vua. Đi đầu, hai thái giám trang
phục màu lông lạc đà, tay bê lư trầm có nắp hình con nghê, một làn khói
xanh nhẹ nhàng bay lên, khói này xộc thẳng vào mũi, khiến người ngửi
phải lúc tỉnh như sáo, lúc mê mẩn hồ đồ. Sau hai thái giám là đội nhã
nhạc của nhà vua, sau đội nhạc lại là hai hàng thái giám cầm cờ lọng, đỏ đỏ vàng vàng cả một mảng. Sau nữa là tám ngự tiền thị vệ cầm thương đao kiếm kích, phủ việt mâu qua. Sau đó mới đến cỗ kiệu Kiên Dư màu vàng
chóe của nhà vua, do hai thái giám lực lưỡng kiệu trên vai. Hoàng đế nhà Đai Thanh ngồi thẳng đuỗn trên kiệu. Hai bên phía sau kiệu có hai cung
nữ cầm quạt lông chim công che nắng cho nhà vua. Sau nữa là đám quần là
áo lượt của mấy chục tuyệt sắc giai nhân, tất nhiên đó là những hậu, phi của nhà vua, rồng rắn như một con đập nhỏ màu sắc rực rỡ. Sau đám hậu,
phi còn kéo theo một cái đuôi dài nữa. Về sau, nghe Già Dư nói, công
việc tiến hành ở trong cung, nên đội nghi trượng của nhà vua có sự tinh
giản đáng kể, nếu đủ lễ bộ thì dài như một thần long, thấy đầu không
thấy đuôi! Riêng đại kiệu của nhà vua, cũng đã sử dụng sáu mươi tư phu
kiệu!
Các thái giám đã được huấn luyện thành thục, rất nhanh ai
về vị trí người ấy. Hoàng thượng và các hậu, phi đã ngồi vào ghế trên
khán đài. Hoàng đế Hàm Phong mặc áo hoàng bào, đầu đội kim quan, chỉ
cách bọn ta khoảng một trượng. Bố tụi bay nhìn Hoàng thượng không chớp.
Nhà vua khuôn mặt gầy, sống mũi rất cao, mắt trái to hơn mắt phải, miệng rộng răng trắng, môi trên để hàng ria con kiến, dưới cằm nuôi bộ râu
dê, trên má có mấy nốt ruồi đen nhạt. Nhà vua ho luôn miệng, nhổ đờm
liên tục vào âu vàng do một cung nữ túc trực bên cạnh. Hai bên nhà vua,
ngồi xòe như hai cánh chim phượng, là hơn chục nương nương mũ cao tầng
cài hoa đại đóa màu sắc rực rỡ, tua kim tuyến rủ trước ngực. Các nương
nương đều mặt hoa da phấn, trên người tỏa hương. Người ngồi bên phải
Hoàng thượng có khuôn mặt dài, má phấn môi son, đẹp như tiên nữ giáng
trần. Là ai biết không? Nói ra tụi bay giật mình: Chính là đương kim
Hoàng Thái hậu Từ Hi!
Tranh thủ lúc Hoàng thượng nhổ đờm, viên
thái giám đứng oai nghiêm trên khán đài, khẽ phẩy nhẹ cái phất trần như
đuổi ruồi, lập tức các quan, các cung nữ và thái giám hô lớn:
- Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Bố tụi bay giờ mới rõ, những người phía dưới tuy cúi đầu không dám ngẩng
lên, kỳ thực họ vẫn liếc trộm lên khán đài, quan sát động tĩnh. Nhà vua
vừa ho vừa nói:
- Các khanh bình thân!
Các quan khấu đầu cùng hô:
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Rồi tất cả dập đầu lần nữa, phủi tay áo nhổm dậy, khom người đứng sang hai bên.
Thượng thư Bộ Hình Vương đại nhân bước ra khỏi hàng, phủi tay áo quì xuống khấu đầu, tiếng sang sảng:
- Thần thượng thư Bộ Hình tuân lệnh Hoàng thượng sai người tạo tác “Đai
Diêm vương” và chọn hai đao phủ siêu hạng đem hình cụ vào cung, tâu Bệ
hạ định đoạt.
- Biết rồi, bình thân!
Vương đại nhân khấu
đầu tạ ơn, lui sang một bên. Lúc này Hoàng thượng nói câu gì đó, tiếng
thì thào nghe không rõ, hiển nhiên là khí lực không đủ, vì Hoàng thượng
mắc bệnh lao. Trên khán đài, viên thái giám dài giọng, nói như hát:
- Hoàng thượng có chỉ, Thượng thư Bộ Hình Vương Thụy dâng “Đai Diêm vương” để Hoàng thượng ngự lãm.
Vương đại nhân chạy gằn đến trước mặt bố tụi bay, giật lấy “Đai Diêm vương”
bên ngoài bọc vải đỏ, bê bằng cả hai tay như bê nồi nước sôi, thận trọng nhích tới trước khán đài, quì xuống nâng lên quá đỉnh đầu. Viên thái
giám bước tới đón “Đai Diêm vương” đặt xuống kỷ trước mặt Hoàng thượng,
giở các lớp vải lộ hình cụ ra. “Đai Diêm vương” sáng lấp lóa, uy nghi
lẫm liệt. Tuy không tốn kém là bao, nhưng bố tụi bay đã bỏ vào đấy rất
nhiều công sức. Khi mới chế tác xong, trông nó lem nhem xấu xí, bố tụi
bay lấy giấy ráp đánh suốt ba ngày, thế là nó trở nên bóng lộn! Aên
không bảy mươi lượng cũng đáng!
Hoàng thượng giơ ngón tay gầy
guộc, có móng vàng khè chạm nhẹ vào “Đai Diêm vương”. Không hiểu nó nóng hay lạnh mà ngón tay vàng ngọc của nhà vua rụt ngay lại. Ta lại nghe
thấy nhà