Pair of Vintage Old School Fru
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324813

Bình chọn: 8.00/10/481 lượt.

vua nói câu gì đó, viên thái giám bê cái hình cụ đưa đến trước

mặt từng người để các nương nương xem. Các mệ cũng bắt chước Hoàng

thượng, dùng ngón tay nhọn như búp măng chạm một cái, người thì làm ra

vẻ hãi, người tỉnh khô mặt lạnh như tiền. Cuối cùng, viên thái giám trả

“Đai Diêm vương” cho Vương đại nhân. Vương đại nhân cung kính nhận lại

hình cụ, lom khom bước giật lùi về chỗ bố tụi bay, trả lại “Đai Diêm

vương”.

Trên khán đài, viên thái giám ghé tai Hoàng thượng nói

câu gì đó, ta trông thấy Hoàng thượng gật đầu. Viên thái giám bước ra

phía trước, nói như hát:

- Hoàng thượng có chỉ, hành hình tên đại nghịch!

Tên Mọt bị trói ở cột gào khóc:

- Hoàng thượng, xin Hoàng thượng mở lòng nhân đức tha cho mạng chó của nô tài… Từ nay, nô tài không dám thế nữa!

Lúc này, các thị vệ trên dưới khán đài đều đứng cả dậy. Tên Mọt mặt vàng

như nghệ, môi trắng bợt, mắt chớp lia lịa. Hắn không kêu gào nữa, vãi

đái ra quần, khẽ thỉnh cầu bọn ta: “Xin các ông là gọn cho, người anh em xuống âm tào địa phủ sẽ nhớ công ơn trời biển của các ông!”

Bọn

ta còn lòng dạ nào nghe hắn lải nhải? Bọn ta gan cóc tía cũng không dám

thỏa mãn yêu cầu của hắn! Xiết cổ bằng thừng, hắn thì sướng nhưng bọn ta thì toi! Dù Hoàng thượng có tha cho bọn ta, thì Vương đại nhân cũng

không tha! Hốt hoảng giở đồ nghề ra, ta cùng Già Dư khênh “Đai Diêm

vương” cái của này sau khi chạm tay nhà vua và các nương nương bỗng trở

nên nặng hơn, mỗi người cầm một đầu dây thừng da trâu, thực hiện các

động tác như kế hoạch đã sắp đặt, trước hết trình diện Hoàng thượng và

các nương nương, sau đó là các vương công đại thần, cuối cùng là các

thái giám và cung nữ. Như trên sân khấu, Thận Hình Tu đại thái giám Trần công công cùng Thượng thu Bộ Hình Vương đại nhân ra hiệu với nhau bằng

mắt, hô to:

- Thi hành án!

Đúng là ông trời có mắt, cái

đai sáng quắc chụp vừa vặn vào đầu tên Mọt, y như đã được đo cẩn thận từ trước, khi xiết ít mất sức. Hai con mắt của hắn rất khớp với hai lỗ

trên đai. Chụp xong, ta và Già Dư mỗi người lùi hai bước, kéo căng dây

da trâu trong tay, tên Mọt vẫn lải nhải: “Các ông… làm gọn hộ tôi…”.

Lúc này còn bụng dạ nào suy nghĩ về đề nghị của tên Mọt. Bố tụi bay nhìn

Già Dư, Già Dư nhìn bố tụi bay, không nói mà rất hiểu nhau, cùng gật đầu khẽ. Già Dư khẽ nhếch mép cười, đây là thói quen của Già mỗi khi thi

hành án, Già là một đao phủ nho nhã. Nụ cười mỉm là tín hiệu hành động.

Cơ bắp trên tay bố tụi bay căng lên, vận độ năm phần sức thì dừng lại –

người không biết nghề thì không thể phát hiện có chuyện căng lại dừng,

vì không thấy dây thừng chùng lại, tên Mọt rú lên một tiếng chói tai,

hơn cả tiếng sói trong vườn thù. Bọn ta biết Hoàng thượng và các nương

nương rất thích tiếng rú như thế này, nên kéo căng một cái lại dừng,

căng một cái lại dừng, đây không phải là giết người, đây là nhạc sư vào

loại cao thủ, đang tạo ra âm hưởng đắm say lòng người!

Hôm ấy là

ngày thu phân, trời trong xanh, nắng vàng như mật, tường đỏ ngói lưu ly

xung quanh rực rỡ màu châu ngọc, có thể ví đất trời như được phản chiếu

qua một tấm gương lớn. Đột nhiên ta ngửi thấy mùi thối, biết ngay thằng

Mọt bĩnh ra quần. Ta liếc trộm lên khán đài, thấy nhà vua mắt tròn xoe,

mặt đỏ như vàng ở nhiệt độ nung chảy. Các nương nương, người mặt xám như tro, người miệng há hốc. Nhìn sang các vương công đại thần, người nào

cũng như rũ xuống, không dám thở mạnh. Các thái giám, cung nữ dập đầu

lạy tạ như tế sao, mấy người yếu bóng vía thì đã ngất xỉu. Ta và Già Dư

lại nhìn nhau, cùng hiểu rằng đã đến lúc kết thúc, không nên để mùi xú

uế ảnh hưởng tới Hoàng thượng và các nương nương. Bố tụi bay đã nhìn

thấy mấy nương nương lấy khăn tay che miệng. Mũi họ thính hơn mũi Hoàng

thượng. Hoàng thượng hít tỵ yên, khứu giác kém đi nhiều. Phải kết thúc

nhanh, lỡ chẳng may gió tạt mùi lên chỗ Hoàng thượng thì tai vạ! Tên Mọt như thằng chết trương, thối khẳn, chứ không phải cái mùi ta thường

thấy. Bố tụi bay rất buồn nôn nhưng không được phép. Nếu mình nôn thì

tất cả mọi người đều nôn, hình phạt này thất bại hoàn toàn. Đi tong cái

mạng nhỏ nhoi của bố tụi bay và Già Dư là chuyện nhỏ, bị lột cái mũ cánh chuồn trên đầu Vương đại nhân cũng không phải là chuyện lớn, mà ảnh

hưởng đến sức khỏe Hoàng thượng mới thực sự quan trọng. Bố tụi bay đã

nghĩ ra điều này. Già Dư chắc nghĩ ra từ lâu. Tần trò này kết thúc được

rồi. Thế là bọn ta vận sức căng đều, cái đai xiết chặt từng li một, đầu

thằng nhỏ xấu số thắt lại như quả đầu bê. Thằng nhỏ đã cãn mồ hôi từ

lâu, giờ đây rỉ ra một chất như mỡ cá, vừa tanh vừa khẳn vượt xa thứ

bĩnh trong quần. Cón một chút sức lực cuối cùng, thằng nhỏ rú lên một

tiếng. Bố tụi bay giết người đã quen mà vẫn thấy thảm quá! Mình đồng da

sắt cũng chịu không thấu “Đai Diêm vương”, đến như ma đầu Tôn Ngộ Không

dao chém không đứt, giáo đâm không thủng, bốn mươi chín ngày trong lò

luyện đan của Thái Thượng Lão Quân vẫn không chịu đầu hàng, vậy mà không cưỡng nổi câu thần chú khẩn cô nhi!

Thực ra, cái tinh diệu của

“Đai Diêm vương”