
đuôi
sam quét lên người tui, từ đỉnh đầu tới gót chân, khiến tui nao1ng ran
khắp người, các lỗ chân lông điều rỉ nước.
Phải chải thôi, không
còn cách nào khác, đã gieo gió thì phải gặt bão! Mỗi khi tui chải đầu,
là cha nuôi lại sờ soạng tui, và thường thì chưa chải đầu xong, tui và
cha nuôi đã dính chặt vào nhau. Tui không tin là lão già này không động
lòng, lão già, chỉ cần lão dám trèo lên, tui đảm bảo lão chỉ có lên mà
không có xuống. Khi đó, lão sẽ ngoan ngoãn vâng lời tui. Khi đó tui vẫn
chải đầu cho lão, chải cái gáo dừa cho lão! Người ta đồn rằng trong bọc
lão có mười lạng ngân phiếu, sớm muộn tui cũng bắt lão phải xì ra! Tui
mong lão trèo lên, nhưng lão già rất đằm tính, đến nay vẫn chưa trèo.
Tui không tin trên đời có thứ mèo chê mỡ, lão già, để ta xem lão có thể
trụ được bao lâu! Tui gỡ bím tóc, dùng lược chải lọn tóc lơ thơ của lão. Sáng nay, động tác của tui cực kỳ nhẹ nhàng. Tui cố nén cảm giác ghê
tởm,m dùng ngón tay út gãi gãi dái tai lão, ngực tì vào gáy lão, nói ,
cha ơi, cha đẻ của con bị quan phủ bắt giam, cha từng ở kinh đô, quen
biết rộng, xin cha hãy bảo lãnh cho cha con! Lão già không nói nửa lời,
không phản ứng gì. Tui không biết lão không điếc, lão đang giả câm giả
điếc đấy thôi. Tui xoa bóp hai bờ vai lão, nhắc lại câu vừa rồi, lão vẫn im như thóc. Bỗng ánh nắng rọi thẳng vào dãy cúc áo vàng choé trên áo
chùng của lão, rọi trên đôi bàn tay nhỏ xíu đang lần tràn hạt. Hai bàn
tay vừa trắng vừa mập, hoàn toàn không hợp với tính cách và tuổi tác của lão. Dao kề cổ bắt phải xin thì tui cũng không thể tin rằng đây là hai
bàn tay chuyên cầm đại đao chặt đầu người! Trước khi tui không dám tin,
bây giờ vẫn nửa tin nửa ngờ. Tui càng ép chặt người tui vào lão, phụng
phịu: cha ơi, cha đẻ của con phạm lỗi, cha từng ở kinh đô, quen nhiều
biết rộng, cha bày cách giúp con! Tui day day bờ vai lão, bầu vú nặng
trịch của tui nghỉ ngơi trên gáy lão, miệng tui tung ra hàng ngần những
câu nũng nịu. Với quan lớn Tiền thì thủ đoạn trên đã khiến quan bủn rủn
tay chân, tôi bảo sao làm vậy. Nhưng với cái lão chết tiệt này cứ trơ
như đá vững như đồng, dù cặp vú mềm mại của tui rập rình trên cổ lão,
mặc cho những lời đường mật của tui liên tục rót vào tai lão, lão cũng
chẳng nói chẳng rằng. Đột nhiên, tui thấy đôi bàn tay dừng lại, hình như khẻ run rẩy. Tui mừng thầm, lão già, không nhịn được nữa phải không?
Sức mấy mà cưỡng lại! Ta không tin nhà ngươi không móc ngân phiếu đưa
cho ta, không tin nhà ngươi còn đưa chuyện riêng tư giữa ta với quan lớn Tiền để huy hiếp ta. “Cha ơi, cha tìm cách giúp con mấy!” Tui đứng đằng sau lão mà uốn éo, gạ gẫm lão. Chợt tui nghe thấy một tiếng cười, tiếng cười mà như tiếng gào của con mèo hoang trong một đêm tối trời, khiến
tui sợ toát mồ hôi, các ý nghĩ tan biến. Lão có còn là người không mà
giọng cười như thế? Không, lão không phải con người, lão là quỉ! Lão
cũng không phải bố chồng tui. Tui lấy Giáp Con đã hơn mười năm, chưa bao giờ nghe nói có một bố chồng ở kinh thành. Giáp Con con chưa bao giờ
nói đã đành, hàng xóm láng giềng cũng chưa bao giờ nói. Lão có thể là
tất cả, nhưng không thể là bố chồng tui. Khuôn mặt lão hoàn toàn không
giống khuôn mặt chồng tui. Đồ ôn dịch, chắc chắn nhà ngươi là con mèo
rừng đã thành tinh? Người khác sợ bọn yêu ma quỉ quái chứ ta không sợ!
Trong chuồng có một con chó mực, lát nữa Giáp Con sẽ làm thịt, tui sẽ đỗ chậu máu chó lên đầu lão, bắt lão hiện nguyên hình!
Hôm
tết thanh minh trời mưa phùn, những đám mây chì rối như bông gòn, lười
nhác chuyển động giữa trời và đất. Sáng tinh mơ, tui len lỏi trong đám
gái trai ăn mặc diêm dúa, ra khỏi cửa Nam. Hôm đó, tui cầm chiếc dù giấy vẽ tích Hứa Tiên du ngoạn trên hồ gặp bạch xà, chiếc cặp con bướm khuôn gọn mái tóc đen mượt. Tôi thoa nhẹ một lớp phấn trắng lên mặt, phấn
hồng lên hai gò má, chấm một nốt ruồi duyên giữa hai lông mày, môi tô
thắm mầu hoa anh đào. Tui mặc chiếc áo cánh mầu hồng bằng vải ngoại,
chiếc quần mầu hồ thuỷ cũng bằng vải ngoại. Người ngoại quốc rất xấu,
nhưng vải ngoại thì rất đẹp. Tui đi đôi giầy bằng đoạn xanh thêu cặp
uyên ương đang bơi giữa đầm sen. Chẳng phải các người chê chân tui to
đấy sao? Tui đi đôi giầy loại đó đề các người ngắm chân tui to hay nhỏ.
Tui ngắm mình trong chiếc gương tráng thuỷ ngân. Trong gương là một mỹ
nhân, người đẹp ngời ngợi. Tui cũng mê tui, cứ gì cánh đàn ông. Tui xót
xa trong lòng vì chuyện cha đẻ, nhưng cha nuôi đã nói, rằng trong lòng
càng đau thì ngoài mặt thì càng phải tươi, không nên đưa cái bộ mặt ủ
dột cho người ta nhìn ngắm. Được thôi được thôi, cứ ngắm cứ ngắm, hôm
nay bà phải so tài cao thấp với đám phụ nữ trong thành Cao Mật, nào là
tiểu thư nhà ông Cử, nào thiên kim tiểu thư phủ Hàn Lâm, tất tật điều
không bén gót tui. Cái yếu của tui là hai bàn chân to, chỉ trách mẹ tui
mất sớm không kịp bó chân cho tui, tui rất buồn khi nhắc tới chuyện này. Nhưng cha nuôi của tui lại rất thích bàn chân to, tức là bàn chân bình
thường, chân bình thường thì cái thú mới trọn vẹn. Khi ở