Snack's 1967
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324343

Bình chọn: 9.00/10/434 lượt.

u của bản nhạc. Tơ liễu phất

phơ trước làn gió nhẹ, y như bộ râu đẹp của ông khi xưa…

Tui tui tui cầm ngược cây côn… mình giắt yêu đao sắc như nước… đi một bước

kêu trời… đi hai bước hận đời… Tui tui tui bước gấp, đường mòn heo hút

còn xa lắc…

Tiếng hát bi phẫn dội lại trong tim ông. Ông vịn cây, đứng lên một cách khó nhọc, đầu lắc lư, chân đập đập…

Tang tang tang tang tang tang… tang bụp tang bụp tang bụp… tang! Tôn Bính

tui ngó về quê nhà phương bắc, cuồn cuộn khói đen che kín nửa trời. Vợ

tui nàng nàng nàng chôn thây bụng cá, các con tui… thảm lắm trời ơi… một gái một trai mệnh táng suối vàng… Đáng hận thay, bọn giặc tóc trắng mắt xanh, độc như rắn rết, táng tận lương tâm, giết người vô cớ, khiến tui

tan cửa nát nhà, thân đơn bóng chiếc… Tui tui tui… thảm lắm trời ơi…

Tôn Bính chống cây gậy gỗ táo đã gây tai họa cho ông, loạng choạng ra khỏi

rừng liễu… tui tui như con nhạn lạc đàn, như hổ xuống đồng bằng, như

rồng mắc cạn trong vũng hẹp… Ông giơ cây gậy lên, vụt đông vụt tây, vụt

nam vụt bắc, những cây liễu bị đáng đến tróc vỏ, cả đàn cây bật khóc hu

hu…. Bớ giặc Đức, ngươi ngươi ngươi giết vợ giết con tui, ác như loài

thú… thù sâu như biển này, tui quyết báo… tang tang tang tang tang tang… thù này không báo, không làm người… Ông vung cây gậy, loạng choạng nhảy xuống sông Mã Tang, nước sông ngập ngang bụng. Tháng Hai tuy băng tan,

nhưng vẫn buốt thấu xương. Vậy mà ông không cảm thấy, ngọn lửa báo thù

thiêu đốt trái tim ông. Ông lội nước rất khó khăn, nước như bọn lính Tây ngăn trở ông, níu kéo ông. Ông tả hữu đột, vụt mặt nước lia lịa…bốp bốp bốp bốp bốp, mặt nước tung tóe, bọt bắn tứ tung… như hỗ giữa đàn dê…

nước bắn lên mặt ông, tối mắt tối mũi, một màu xám nhạt, một màu đỏ như

máu… Xông vào nơi hang hùm ổ rắn, giết một lèo máu chảy thành sông, tui

tui tui giữ sổ Nam tào, lấy mạng chúng bất kể khi nào… Ông bò cả tay lẫn chân lên mặt đê, quì xuống sờ vết máu chưa khô trên mặt đất… Kiều nhi

ơi Kiều nhi, nàng đã xuống suối vàng, tui đứt từng khúc ruột… tui choáng mày choáng mặt, tui trời đất quay cuồng, tui tóc tai dựng ngược… Tay

ông dính đầy máu và bùn đất. Ngôi nhà đang cháy dở, nóng hầm hập. Tro

bay đầy trời. Ông thấy ngọt mặn đắng cay ở họng, cúi xuống nôn ra một

bụm máu tươi.

Hai mươi bảy sinh mạng của trấn Mã

Tang bị tàn sát. Mọi người khiêng xác lên mặt đê, đặt thành hàng, đợi

quan huyện về khám. Ông hai Trương nhờ cậy mấy thanh niên xuống sông mò

vớt xác Đào Hồng cách đó năm dặm và xác bé Bảo, bé Vân, lên bờ, để cùng

chỗ với xác người trong trấn. Người ta đáp cho vợ ông cái áo rách lên

người, cặp chân trắng nõn duỗi thẳng, thảm quá! Tôn Bính nhớ lại những

vai nữ tướng mà vợ mình đã sắm, trên đầu cài lông chim trĩ, lưng giắt

thanh bảo kiếm, chân đi giày thêu, mũi giày đính quả hồng nhung to bằng

nắm tay, tay áo phất phơ, dáng đi uyển chuyển, mặt tựa hoa đào, eo như

cành liễu, tiếng oanh thỏ thẻ, cái nhìn đắm say… Vợ của tui, nào ai ngờ

mưa gió dập vùi, sao chịu nổi gió sao sương kiếm, tui tui tui huyết lệ

chảy tràn… Kìa ma8tt trời đã ngả về tây, vầng trăng sớm treo cao, mục

đồng ca bi tráng, tiếng quạ gọi đêm về… thanh la xủng xoảng, đòn kiệu

lắc lư, kìa tri huyện Cao Mật đã tới…

Tôn Bính

trông thấy ông lớn Tiền khom người chui ra khỏi kiệu. Tấm lưng cánh phản của ông vốn luôn luôn thẳng đuỗn, nay gập xuống một cách kỳ quặc. Bộ

mặt vốn tươi tắn, nay co giật đáng sợ. Bộ râu vốn mượt như lông đuôi

ngựa, nay rối bù khó coi. Cặp mắt vốn tinh nhanh sắc sảo, nay tối rầm,

chậm chạp lừ đừ. Hai tay ông không biết làm gì, lúc nắm lại, khi thì vỗ

trán. Mấy lính thị vệ đeo vũ khí, thận trọng bám sát ông lớn, không rõ

bảo vệ ông hay giám sát ông. Ông xem xét từng thi thể trên đê, khi ấy,

mọi người yên lặng nhìn ông. Ông đưa mắt nhìn bao quát đám đông đứng im

như thóc mục, lập tức mồ hôi trên đầu ướt đẫm tóc. Cuối cùng, ông chấm

dứt những bước chân hoang mang. Lấy ống tay áo thấm mồ hôi. Ông nói:

- Các vị phụ lão và bà con, các vị phải kiềm chế…

- Thưa ông lớn, ông lớn định liệu cho chúng con… - những người dân gào khóc, quì cả xuống, đen ngòm một mảng.

- Bà con mau đứng dậy! Xảy ra thảm án này, bản quan lòng như dao cắt,

nhưng người thì chết thì không thể sống lại, các vị hãy chuẩn bị áo

quan, khâm liệm, chôn cất cho họ mồ yên mả đẹp…

- Lẽ nào người nhà chúng con chết oan uổng như vậy sao? Chẳng lẽ cứ để bọn giặc Tây hoành hành như vậy sao?

- Bà con, nỗi đau của các vị cũng là nỗi đau của ta – Tri huyện nước mắt

lưng tròng – Cha mẹ của các vị cũng là cha mẹ của bản quan. Con cái của

các vị cũng là con cái bản quan. Vạn lần mong các vị bình tĩnh, đừng

nóng vội, không thể cứ ý mình mà được việc. Ngày mai bản quan lên tỉnh

xin gặp Tuần phủ đại nhân, nhất định phải làm cho ra nhẽ.

- Chúng con khênh xác lên tỉnh!

- Không nên, không nên, quyết không nên – Ông lớn vội ngăn – Các vị hãy

tin ở ta, bản quan sẽ dùng lý lẽ mà ra sức tranh đấu, dù phải trả giá

bằng cái mũ đầu trên đầu!

Trong khi dân chúng kêu gào thảm thiết, Tôn Bính trông thấy