80s toys - Atari. I still have
Đàn Hương Hình

Đàn Hương Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324361

Bình chọn: 8.5.00/10/436 lượt.

ên trông thấy họ là cậu cả Ngô. Cậu cả Ngô không

nhận ra Tôn Bính. Tôn Bính cười với cậu, khiến cậu không hiểu ra sao,

sau đó sợ run lên. cậu nhìn theo ba con quái vật đi vào cửa hiệu bán bếp lò ở đầu phía tây của thị trấn rồi không thấy đi ra.

Lúc hoàng hôn, dân phố theo thói quen, bê bát cháo ra đường ăn. Cậu cả Ngô

chạy từ đầu đông sang đầu tây con đường lớn, thông báo tin yêu quái xuất hiện ở trấn. Cậu cả Ngô vốn hay trên mây dưới gió, nên mọi người chỉ

nửa tin nửa ngờ, nghe thì nghe, nhưng chỉ coi như dấm ớt trong bữa cơm.

Lúc này đầu phía tây thị trấn bỗng nổi thanh la, thấy Tư Hỉ, người giúp

việc ông thợ bếp lò, đội tấm da mèo đen, vẽ mặt con linh miêu trên mặt,

nhanh nhẹn chạy ra, cái đuôi mèo vung vẩy sau gáy. Anh ta vừa gõ thanh

la vừa hét to:

- Tôn Bính rất phi thường, học được

Tào Châu Nghĩa hòa quyền. Dẫn về Tôn, Trư hai đại tiên. Phá đường sắt,

giết Hán gian, đuổi giặc Tây cho dân bình an. Đêm đêm tập luyện Nghĩa

hòa quyền, địa điểm tại đầu cầu, trẻ già nam nữ đều đến tập, ai ai cũng

học Nghĩa hòa quyền. Học được Nghĩa hòa quyền, gươm đao không dính thân, sống lâu và sống khỏe. Học được Nghĩa hòa quyền, bốn bể là anh em, ăn

cơm không mất tiền. Học được Nghĩa hòa quyền, Hoàng thượng phải chiêu

an, một khi đã chiêu an, ai cũng làm đại quan, vợ con hưởng phú quí,

được chia ruộng cấp lương…

- Thì ra là Tôn Bính! – Cậu cả Ngô sững người – Chả trách trông rất quyen, lại còn cười với mình nữa!

Cơm tối xong, chỗ đầu cầu đốt một đống lửa trại, sáng nửa bầu trời. Mọi

người tụ tập quanh đống lửa với tâmtrạng tò mò cao độ, đợi Tôn Bính biểu diễn Nghĩa hòa quyền.

Trước đống lửa kê một chiếc

bàn bát tiên, trên bàn đặt bát hương, trong bát cắm ba nén hương. Hai

bên bát hương là hai giá nến, mỗi giá cắm một cây nến đại màu đỏ, làm

bằng mỡ cừu. Aùnh nến bập bùng càng tăng vẻ huyền bì. Lửa cháy rực, nổ

tí tách, nước sông phản chiếu lửa trên bờ, lăn tăn những vẩy bạc.

Cửa hàng của ông thợ đắp lò, cửa vẫn đóng im ỉm. Mọi người sốt ruột, có người gọi:

- Tôn Bính, Tôn Bính, mới xa nhau có mấy hôm mà đã không nhận ra nhau

sao? Ỡm ờ gì ma với quỉ? Mau ra biểu diễn thần quyền của ông cho bọn tui xem nào!

Tư Hỉ lách qua cửa ra ngoài, nói nhỏ:

- Đừng ồn, các vị đang uống bùa.

Cửa quán bỗng mở rộng y hệt một con thú há miệng. Đám người đứng im như

phỗng, mắt mở to, ngóng Tôn Bính và hai vị đại tiên chẳng khác ngóng

diễn viên ra sân khấu. nhưng Tôn Bính vẫn chưa ra. Im lặng, im ắng đến

nỗi nghe thấy nước chảy dưới chân cầu, ngọn lửa phần phật như cờ bay

trước gió. Mọi người đang đợi thì chợt nghe vút lên giọng nam cao của

làn điệu Miêu Xoang, cao và hơi rè nên càng hấp dẫn:

Trả thù sâu nên phải xa quê…

Giọng hát cao từng cung bậc như các đốt của cây trúc, cao đến chín tầng mây,

từ từ xuống thấp, rồi đột nhiên lại vút lên cao, cao cao mãi, đến nỗi

không thể nghe thấy gì nữa. Tiếng thanh la của Tư Hỉ dồn dập, không tiết tấu, không giữ nhịp. Cuối cùng, Tôn Bính xuất hiện. Ông vẫn ăn mặc như

ban ngày: áo bào trắng, mũ bạc, mặt đỏ, mày xếch, ủng đế cao, cậy gậy

cầm ngược. Theo sát ông là Ngộ Không và Bát Giới. Tôn Bính chạy kiểu

chạy đàn tràng quanh đống lửa, gần như không nhấc chân khỏi mặt đất,

trên cơ sở vũ đạo cua kịch nghệ, bổ sung công phu của võ nghệ, nên bước

chân càng thoăn thoắt, như hành vân lưu thủy. Rồi thì đấm đá, lắc mình,

nhào lộn, cuối cùng là động tác ra mắt đầy kịch tính, hát tiếp:

… Tại phủ Tào Châu học Nghĩa hòa quyền, các lộ thần tiên đều về hỗ trợ,

bọn Tây dương không thể sống còn. Lúc chia tay, đại soái dặn dò, lập

thần đàn tại quê ta Cao Mật, truyền thụ nhân quyền, luyện tập võ nghệ,

nhân tâm một mối, bẩy được Thái Sơn. Biệt phái sư huynh hai hộ pháp,

chân tiên hạ phàm chính hai ông…

Khi hát điệu Miêu

Xoang trên, Tôn Bính bị quần chúng coi thường ngay. Thần quyền ở đâu mà

thần quyền, vẫn là bình cũ rượu cũ! Tôn Bính vòng tay thi lễ:

- Thưa các vị láng giềng hàng xóm, người anh em lần này đến Tào Châu bái

kiến đại sư huynh Chu Hồng Đăng. Nghe tin giặc Đức làm con đường sắt vắt qua vùng Đông Bắc Cao Mật giết hại người vô tội, đại sư huynh lửa giận

cành hông. Đại sư huynh vì nghĩa quên thân, những muốn dẫn thần binh,

thân chinh đánh Đức, nhưng ngặt nỗi quân vụ nặng nề, không dám bỏ cho

ai. Đại sư huynh bèn truyền thụ cho tui thần quyền tâm pháp, lệnh cho

tui trở về thiết lập thần đàn, dạy thần quyền, đánh đuổi Tây dương khỏi

Trung nguyên. Hai vị đây là Hầu nhị ca và Trư tam ca, có thần lực dao

đâm không thủng, đạn bắn không vào, đợi lát nữa biểu diễn các vị xem.

Tiếp theo đây, tui biểu diễn một lượt, âu cũng là thi triển tài mòn để

đại sự thành!

Tôn Bính đặt cây gậy xuống, lấy từ

bao hành lý của Tôn Ngộ Không một tệp giấy màu vàng, đốt một tờ. Tờ giấy cháy trên tay ông, tàn tro theo dòng khí lưu của đống lửa trại, bay lên theo đường xoắn ốc. Xong xuôi, Tôn Bính quỳ trước hương án, kính cẩn

lạy ba lạy. Sau đó, lấy trong túi đựng hành lý của ông một đạo thần phù, đem đố trong một cái bát màu đen. Ông rót nước từ hồ lô đeo bên