
hị chưa bao giờ nói đến chuyện
này?”
Châu Văn đột nhiên lại quay vào, “Xem trí nhớ của tôi này,
quên béng cà phê tiểu thư thích uống.”
“Chú để đâu? Cháu lấy cho.”
“Không cần, không cần, để tôi lấy, gần đây thôi.” Châu Văn
chỉ một chiếc tủ trong phòng khách.
i người cùng bước tới, Tng Tuấn mở cánh tủ ra, những lon
cà phê với nhãn hiệu quen thuộc đập vào mắt. Bỗng anh nhớ đến những lon cà phê
y được đặt trên bàn làm việc ngày trước, cứ nghĩ mãi không ra ai lại tốt bụng
vậy.
“Chẳng lẽ là chị? Chị luôn bí mật quan tâm mình?” Cuối cùng
anh cũng nhận ra Tng Mẫn đã phải dụng tâm thế nào.
Châu Văn mặc dù không hiểu gì, thấy Tng Tuấn khẳng định
Tng Mẫn rất quan tâm mình liền tán đồng: “Đại tiểu thư đương nhiên quan tâm
đến thiếu gia rồi. Nhiều việc đại tiểu thư để ở trong lòng thôi, mấy lần tôi
đến bệnh viện thăm phu nhân toàn gặp đại tiểu thư ngồi khen thiếu gia.”
Tng Tuấn cảm động, “Sao chị cháu phải làm như thế chứ?”
Châu Văn lại nhìn vào trong, nhẹ nhàng ghé lại, thì thầm vào
tai Tng Tuấn, như sợ Sở Sở nghe thấy, “Vì chuyện thư nặc danh của cô Lâm i
hôm nay, đại tiểu thư biết thiếu gia thích cô Lâm nên dù không muốn vẫn đến nhà
Đổng sự Tăng xin lỗi.”
Tng Tuấn không hiểu: “Thế nghĩa là sao?”
“Tôi cũng không rõ. Có lẽ Đổng sự Tăng mượn cớ, muốn gây rắc
rối cho đại tiểu thư.” Châu Văn cầm cà phê rời đi.
Tng Tuấn ngẫm nghĩ, cảm thấy không ổn.
Sở Sở bước ra, vui vẻ: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Nhưng Tng Tuấn không phản ứng lại, Sở Sở thấy lạ, “Tng
Tuấn, Anh sao vậy? Thất thần gì đấy?”
“Không có gì.” Tng Tuấn chuyển chủ đề, “Cũng muộn rồi, anh
đưa em về nhà trước.”
Tng Tuấn cầm lấy túi xách của Sở Sở, giục cô về nhà,
mượn danh nghĩa đến nhà họ Tăng.
Tại đó, Đổng sự Tăng và các thành viên trong hội đồng quản
trị đang tụ tập uống trà, ăn điểm tâm. Cả đám đang hí hửng.
Ông A lên tiếng: “Không ngờ Đổng sự Tăng còn giữ lại chiêu
bài này, quá y. Vận mệnh của Lâm Hiểu Khiết cũng hết đến nơi rồi, tôi đang
đợi xem hai con nhỏ đó sẽ giải quyết chuyện này thế nào.”
Đổng sự Tăng cười lạnh, “Có lá thư nặc danh ấy, tôi thấy
Tng Mẫn có muốn bảo vệ Lâm Hiểu Khiết cũng không nổi!”
Ông A nói: “Lâm Hiểu Khiết nhận hối lộ, Tng Mẫn dùng người
không đúng, cả i đều phải ra đi. Tôi thấy phòng kế hoạch này nhiều lỗ hổng
quá, chỉ có thể nhờ Đổng sự Tăng dẫn dắt mới vực dậy được thôi.”
Đổng sự Tăng tỏ vẻ không phải tôi thì ai vào đây, cả đám cười
ngạo mạn, đắc ý.
Đoạn, quản gia dẫn Tng Mẫn bước vào, tất cả đều sửng sốt,
vội thu lại nụ cười trên mặt.
Đổng sự Tăng tỏ vẻ nghiêm nghị, “A Mẫn, chúng ta đang thảo
luận làm sao để giải quyết rắc rối từ Lâm Hiểu Khiết. Thế nào, xác minh rõ chân
tướng chưa? Lâm Hiểu Khiết có thừa nhận đã nhận tiền không?”
Tng Mẫn nhìn chằm chằm vào Đổng sự Tăng, giọng điệu xa lạ,
khách khí, “Cháu có việc này muốn được bàn riêng với uncle.”
Hội đồng quản trị ngạc nhiên, ai ai cũng cu mày.
Tng Mẫn mỉm cười, tỏ ý không cho phép từ chối.
Ở một góc khuất, Tng Mẫn và Đổng sự Tăng ngồi đối diện.
Ông ta lên tiếng trước: “Nói đi, có việc gì mà nhất định phải
bàn riêng?”
Tng Mẫn nheo mày, thân thiết mở lời: “Uncle, thư ký của
cháu nói rằng bức thư nặc danh này đột nhiên xuất hiện trên bàn. Cháu nghĩ đi
nghĩ lại, người có thể đặt nó lên bàn làm việc của giám đốc Hoàng Hải hay đột
nhập vào tư gia của các thành viên trong hội đồng quản trị mà không bị phát
hiện, có lẽ chỉ duy nhất một người.”
Cô nhìn chằm chằm vào ông, dường như chỉ thẳng Đổng sự Tăng
chính là hung thủ.
Mỉm cười nhấp trà, ông ta chậm rãi hỏi: “Vậy người đó là ai?
Cháu tìm thấy chứng cứ chưa, A Mẫn? Nửa đêm nửa hôm cháu chạy đến nhà uncle,
không phải muốn cùng uncle chơi trò tìm thủ phạm với cháu chứ?”
Tng Mẫn biết suy đoán của mình không sai, cười lạnh, rót
sữa vào ly cà phê, nhẹ nhàng khuấy đều, cố tỏ vẻ thản nhiên: “Cháu rất tò mò,
Lâm Hiểu Khiết mới đến Hoàng Hải chưa lâu, chẳng có quan hệ gì với chúng ta,
không thù không oán, là ai rắp tâm muốn đá cô ấy đi, vì lý do gì?”
Đổng sự Tăng đáp: “A Mẫn, mặc dù uncle không biết đó là ai,
nhưng mấy chữ‘chẳng quan hệ gì’ có nhiều nghĩa lắm. Ví dụ như cháu và A Tuấn
gọi ta là uncle, Lâm Hiểu Khiết gọi ta là Đổng sự Tăng, lập tức thấy ngay mức
độ thânsơ. Không chừng Lâm Hiểu Khiết đã vô tình đắc tội với ai đó mà không
biết đấy.”
Tng Mẫn hiểu.
Ông ta lại nói: “Nhưng nhắc tới Lâm Hiểu Khiết, cách làm của
cô ta thật khiến người khác bực mình. Từ khi cô ta tới Thượng Hải, cả Spirit
Hoàng Hải đều lộn xà lộn xộn, Sở Sở nhà chúng ta cũng phải chịu không ít áp
lực, uncle càng không chịu nổi.”
Tng Mẫn đặt chiếc thìa xuống, cầm ly cà phê lên hít hà mùi
hương, điềm tĩnh giải trình: “Khi Lâm Hiểu Khiết vừa tới Hoàng Hải, đúng là
có chút va chạm, nhưng bây giờ đã không còn vấn đề nữa. Vả lại, qua vài
hoạt động lớn, năng lực của cô ấy cũng được cả công ty chứng kiến. Nếu bất cẩn
đắc tội với ai, cháu nghĩ cũng chỉ vô tình thôi.” Cô ung dung uống một ngụm rồi
đặt ly cà phê xuống.
Đổng sự Tăng bỗng chuyển đề tài, tỏ thái độ lo lắng, tn
thở: “Uncle sống