XtGem Forum catalog
Đáng Tiếc Không Phải Anh

Đáng Tiếc Không Phải Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324791

Bình chọn: 8.5.00/10/479 lượt.

uái, “Diệp Tử, anh và Từ Văn Tiệp chia tay vẫn có thể làm bạn bè không phải sao?”.

Tôi một chút cũng không suy nghĩ đáp: “Em không tin giữa nam với nữ lại chỉ có tình bạn đơn thuần.”. Thấy anh lắc đầu, tôi lại nói thêm: “Nếu chúng ta chia tay, em nhất định coi anh là người lạ.”.

Sắc mặt Hướng Huy càng khó coi, trong mắt dường như có hai ngọn lửa cháy lên, “Diệp Tử, hai chuyện này khác nhau, em đừng cố tình gây sự.”.

Tôi giận dữ, tôi cố tình gây sự, tôi không nói lý lẽ.

Tôi cúi đầu, không nói một lời xoay người rời đi, được hai bước quay đầu lại nhìn, Hướng Huy vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, tôi càng nghĩ lại tức, tăng tốc bước đi. Hướng Huy như một trận gió nhanh đuổi đến chỗ tôi, hai tay mạnh mẽ giữ chặt thắt lưng tôi.

Tôi khẽ thở dài một tiếng, đưa tay vuốt ve bàn tay thô ráp của anh, rõ ràng đã mềm lòng, nhưng miệng vẫn không buông lỏng, “Nếu anh thực sự quan tâm em, thì đừng gặp cô ấy nữa.”.

Hướng Huy mặt không biểu lộ chút cảm xúc, giọng lạnh lẽo: “Diệp Tử, em quả thực rất ngang ngạnh.”.

Tôi không nghĩ anh sẽ vì Từ Văn Tiệp mà nói với tôi như vậy, trong tim như có luồng gió lạnh thổi qua.

Chu Xuân và Viên Lang vẫn tốt, Liễu Như Yên và Chim To cũng thế, bởi vì lúc trước còn là độc thân, như vậy tình cảm phát triển rất nhanh, không giống như tôi và Hướng Huy gặp nhiều khó khăn, phải trải qua sóng gió mới được ở bên nhau, khó tránh khỏi bão táp lần nữa. Mỗi lần tôi ép nói đến chuyện trước đây của anh và Từ Văn Tiệp, anh đều cảm thấy đuối lý, cho nên luôn cố gắng nhường nhịn không làm tôi nổi nóng. Nhưng lần này…

Tôi thở dài trong lòng. Chẳng lẽ tình cũ vẫn là đẹp nhất?

Tôi lặng lẽ xoay người, tự đếm từng bước chân mình nhưng vẫn không thấy anh đuổi theo.

Hai người đang yêu nhau là quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất. Thật dễ dàng lý giải tại sao họ được nhiều hơn mất, vì vậy không để lỡ đi thời gian bên nhau. Giống như, tình yêu cần sự bao dung, tha thứ. Tôi có nhớ câu nói, những con người yêu nhau, trái tim họ được hưởng sự ấm áp từ nhau nhiều nhất.

Tôi ủ rũ trở lại phòng ngủ, quẳng ba lô qua một bên, ngã mình xuống giường.

Chu Xuân từng bước rón rén đến chỗ tôi, khuôn mặt khổ não: “Diệp Tử.”.

Tôi không vui đáp lại: “Đừng trêu tớ, bây giờ tớ rất khó chịu.”.

Chu Xuân căn bản không nhận ra tôi đang tức giận, cô nhéo mặt tôi một cái, “Tớ so với cậu càng khó chịu hơn.”.

Tôi không còn tinh thần đánh trả, sờ đầu cô, “Thế nào?”.

Cô úp mặt xuống giường, hai vai co rúm. Tôi hơi lo lắng, nhưng không phải là vì Chu Xuân vốn ngổ ngáo nay đột nhiên khóc thảm tựa như tiểu bạch thỏ, mà là vì hôm qua tôi mới thay ga trải giường sạch sẽ.

Tôi lau mồ hôi, tự cho mình không hậu muốn yên lặng bi thương trong ba phút.

“Thà rằng tin trên đời này có ma cũng không thèm tin lời bọn đàn ông nói.” Chu Xuân dùng tay vò nát ga trải giường, tôi tim đau gần chết, rất muốn nhắc cô một câu, đây là giường tớ đó nha. Nhưng nhìn vẻ mặt uể oải khổ sở của cô, tôi đem lời nói đến môi nuốt lại vào trong.

Tôi đoán tâm tình Chu Xuân không tốt có liên quan tới Viên Lang, sau khi anh ta tốt nghiệp đến nay, vấn đề của bọn họ cũng từ đấy mà tăng. “Cậu và Viên Lang lại xảy ra chuyện gì à?” Cô coi ga trải giường như Viên Lang, cứ thế đày đọa, tôi càng hãi hùng, sợ cô ấy tâm trạng xúc động mà xé nát nó.

Tiếng thở dài nhỏ của cô làm không gian xung quanh chìm trong khoảnh khắc yên tĩnh.

Tôi cũng thở dài theo, chẳng lẽ hai ngày hôm nay là ngày hạn của mọi người, Uông Nhiên như thế, tôi thì như vậy, bây giờ đến cả Chu Xuân cũng lao vào cái vòng luẩn quẩn.

Chu Xuân nhíu mày, tâm trạng hỗn loạn lay cái lan can giường, tôi quan sát sự biến đổi sắc thái trên gương mặt nhỏ bé của cô, bắt gặp cô lúc mắt ủ mày chau, một lúc sau lại lộ ra nụ cười thẹn thùng e lệ, tôi buồn bực huých cùi chỏ vào cô, “Cậu sao lại vừa khóc lại vừa cười.”.

Cô một bước đến giường mình, cầm chiếc ba lô lấy ra chiếc ví da, rút ra một tấm ảnh đưa cho tôi, động tác liền mạch dứt khoát không chút hàm hồ.

“Đây là ai?” Trong bức hình là một người con gái thanh tú, tuy không xinh đẹp như Chu Xuân nhưng lại rất có khí chất.

“Mối tình đầu của Viên Lang, tên là Hiểu Huệ, cái này mình tìm thấy trong ví tiền của anh ta.” Lông mày Chu Xuân dựng đứng hung tợn nói.

“Cậu vừa xem ảnh mà tên họ người ta là gì cũng biết rõ rồi à?” Tôi khâm phục sát đất.

Cô cười lạnh một tiếng, “Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.”.

Tôi hoàn toàn tỉnh táo nói: “Chu Xuân, cậu cũng có mốt tình đầu, cũng biết mối tình đầu tốt đẹp luôn khó quên nhất, bảo anh ấy làm sao quên người ta đây.”.

Cô có chút lờ mờ, thần thái bỗng trở nên nghiêm túc, được một lúc lâu cuối cùng cô mới vỗ tay phát ra tiếng, nét cười hiện lên trên khuôn mặt, gắt gao ôm lấy tôi, “Diệp Tử, có cậu thật tốt.”. Nói xong, chạy đi như bay.

Tôi cũng chậm rãi nở nụ cười, lúc nói với người khác rõ ràng là rất mạch lạc, nhưng ý niệm này áp dụng trên chính mình thì lúc nào cũng hỏng bét.

Tôi buồn bực dậm chân. Nói một câu không dễ nghe, dù sao Hướng Huy là do tôi đoạt lấy từ trong tay