
bất cẩn của mình.
Rốt cuộc là sao lại bị mất, tôi căn bản tìm không ra đầu mối.
“Hôm nay sao về sớm vậy?” Mẹ đẩy cửa tiến vào, chắc là vừa kết thúc vài ván mạt trược, còn đây là câu hỏi thông lệ trước khi nấu cơm.
Tôi ôm gối, phờ phạc nói: “Về sớm không tốt sao?”.
Mẹ buông đống đồ xuống, tới sờ trán tôi, lại nói: “Không sốt à?”.
Tôi đổ mồ hôi, mẹ liếc xéo tôi, “Có vẻ tinh thần cô uể oải không phấn chấn thế này, chắc có ai vay tiền hả?”.
Tôi trợn mắt, đúng vậy, món tiền này rất lớn, nếu bị tôi bắt được tên tiểu tặc giấu nghề đó, tôi sẽ song phi lột da hắn.
Mẹ đi vào phòng bếp, tôi chậm chạp đứng lên, nghĩ nghĩ, lén lút lấy điện thoại di động của mẹ.
--------Xin vui lòng trả lại điện thoại cho tôi, tôi có thể đưa số tiền bằng với giá trị của điện thoại di động gửi vào tài khoản bạn.
Tin nhắn được gửi xong, tôi mới ý thức đã đánh sai số. Vốn muốn gửi đến số điện thoại bị mất, kết quả là gửi nhầm sang số Hướng Huy.
Tôi buồn bực nhéo tóc, sao lại phạm sai lầm nghiêm trọng thế này.
Điện thoại di động của mẹ hai phút sau vang lên.
Lúc nghe được giọng anh, tôi chỉ muốn khóc. Mặc dù biết cuộc điện thoại này cũng chỉ đơn thuần tình cờ, nhưng dù sao bây giờ người đang nói chuyện với tôi là anh.
“Hướng Huy, điện thoại di động của em bị mất rồi.” Tôi mang cả tiếng khóc nức nở kể toàn bộ sự thật.
“Diệp Tử?” Anh không chắc chắn hỏi.
Tôi gật đầu: “Là em.”.
Anh lập tức căng thẳng nói: “Người em không sao chứ?”.
Trong lòng cảm thấy ấm áp: “Em đang ở nhà rồi.”.
Anh thở ra: “Điện thoại mất là việc nhỏ, chúng ta có thể mua lại cái khác. Của đi thay người, chỉ cần em không sao là tốt rồi.”.
Tôi mỉm cười không nói, anh lại nói tiếp: “Ngày mai chúng ta đi mua cái mới, đừng buồn nữa.”. Anh thấp giọng dỗ tôi, cổ họng tôi hơi khô khốc, miệng mân mê, điện thoại này trong lòng tôi có địa vị không thể thay thế.
Đặt điện thoại xuống, tâm tình dường như thoải mái rất nhiều.
Mất điện thoại di động tất nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng nhờ có chuyện này làm bước đệm, có vẻ như hai người đã cùng cấp bậc với nhau, không ai đố kị chuyện cúi đầu trước sau, cũng xem như chuyện xấu biến thành chuyện tốt.
Trong lòng khói mù dày đặc sau cuộc điện thoại của anh đã cạn sạch, tình yêu, là sự viên mãn của bản thân, tôi đã không thiếu cái gì.
Những ngày tiếp theo, tôi thử gọi điện nhiều lần, không phải tắt máy thì cũng không cách nào chuyển được, lúc tôi buông tay thôi không tìm kiếm thì kì tích đã xuất hiện.
Sau khi hoàn thành kì nghỉ mười một ngày tôi phải về trường học, có hôm một nhân viên chuyển phát đã đến ký túc xá cần tôi ký nhận cái gì đó. Tôi mở qua lớp đóng gói, ngoài ý muốn phát hiện chiếc điện thoại mất tích mấy ngày trước đặt ở trong đó.
Trong hộp còn có một tờ giấy nhở, viết xiêu vẹo một hàng chữ: “Tôi bị anh ta làm cảm động, hy vọng cũng có thể cảm động cô.”
Dâng lên đầy nghi ngờ, tôi cầm điện thoại di động có chút choáng váng.
Điện thoại di động bị trộm còn được trả lại, chẳng lẽ nói số tôi thực sự may mắn.
Tôi cố không điều chỉnh mọi thứ trở về kí túc xá, cũng không nghĩ đến vẻ mặt phản ứng kinh ngạc của Chu Xuân, mở điện thoại xem xét, nhưng phát hiện có vài tin nhắn.
------- Có thể trả lại điện thoại cho bạn gái tôi không? Trong đó có quá nhiều kỉ niệm của chúng tôi, tôi biết rõ cô ấy không bỏ được.
------- Được rồi, nếu điện thoại di động này vĩnh viễn không đến được tay cô ấy, tôi có vài lời không dám nói với cô ấy, vậy thì tôi chỉ có thể nói cho bạn biết.
------- Diệp Tử, anh xin lỗi, anh sớm đã muốn giải thích với em, nhưng lòng tự trọng đáng chết của anh khiến anh không cam hạ mặt.
------- Diệp Tử, anh đồng ý với em sẽ không đơn độc gặp mặt Từ Văn Tiệp.
------- Diệp Tử, tha thứ cho anh.
------- Diệp Tử, anh yêu em.
------- Vợ à, anh yêu em.
Hai hàng nước mắt nóng bất tri bất giác chảy xuống. Tôi cố gắng bóp mũi, mới không cảm thấy bối rối.
Có những lời nói, nếu như không nói ra, có thể sẽ tiên tan trong không khí.
Nhưng ba chữ kia, đã luôn khắc sâu trong trái tim tôi.
Yêu một người không gì khác chỉ là một thói quen, quen với sự xuất hiện của anh, quen cười khi anh vui, quen khóc khi anh buồn, trái tim quen ấm áp mỗi lần nghĩ về anh.
Một tuần sau, Uông Nhiên gọi điện thoại.
Cô không có đề cập đến chuyện trước, tôi cũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Mặc tình cảm của cô và Tiêu Hách xảy ra chuyện gì đó, dù sao thì tôi và cô ấy vẫn là bạn bè tốt mãi mãi.
Mọi người trong phòng, Liễu Như Yên và Chim to tình cảm phát triểu ổn định, Bùi Tử Du vẫn là bông hoa nổi bật nhất khoa Ngoại Ngữ, Mai Mai nỗ lực cạnh tranh chức vụ chủ tịch hội sinh viên, Trình Anh vẫn như xưa mỗi ngày đọc truyện kiếm hiệp như bài tập về nhà, ngày ngày bớt ăn, hai tháng lại đến Bắc Kinh gặp Dương Quá, Trần Đông thì vội vàng liên lạc tình cảm với những học đệ học muội, chỉ có Chu Xuân cả ngày mất hồn mất vía, dường như có rất nhiều tâm sự.
Nghe Chu Xuân nói bóng gió hình như Viên Lang thi vào học viện chính trị quân sự Nam Kinh, ra sức học hành để lấy bằng thạc sĩ chuyê