
nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông trước mắt. Cô nở nụ cười nhạt:
"Tần Mặc Nhiên, anh dựa vào cái gì mà không cho phép hả ? Tôi không phải vật sở hữu của anh. Chẳng qua là vì thế lực của mình, anh tiện tay mang
tới một người để làm mồi nhử, dùng xong rồi thì tiện tay ném đi thôi.”
Tần Mặc Nhiên nghe cô nói, bàn tay đang đặt bên hông nắm chặt eo cô, khuôn
mặt nhăn lại thâm trầm như mực. Anh vừa định mở miệng, liền bị Tô Ca lấy tay bịt kín. Cô không muốn những lời anh sắp nói sẽ làm dao động quyết
tâm của mình. Nụ cười trên mặt càng trong trẻo lạnh lùng hơn:
"Tần Mặc Nhiên, hai lần, hai lần đều như vậy. Lần này may mắn có Trăn Mạc
cứu tôi, lần sau thì sao? Lần sau tôi biết trông cậy vào ai?"
"Sẽ không! Tiểu Cách Cách! Tin anh, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng!" .
"Vậy ư?" Tô Ca nhẹ giọng cất tiếng, nhìn chằm chằm Tần Mặc Nhiên, vẻ đau
xót tràn đầy trong đôi mắt, khẽ cười. Cô giãy khỏi vòng tay của người
đàn ông, học cách Tần Mặc Nhiên vẫn luôn làm với mình, đặt một nụ hôn
lạnh như băng lên trán anh rồi mới nói:
"Sẽ không, đến khi nào tôi chết, đó mới là lần cuối cùng."
Đã đến nước này, anh còn có thể nói gì? Tần Mặc Nhiên thất vọng buông
tay. Anh cúi thấp đầu, không nhìn cô nữa, chỉ cất giọng khàn khàn, nói
nhỏ như nói với không khí:
" Đi luôn bây giờ à?"
"Đúng vậy." Giọng nói của Tô Ca chưa bao giờ kiên quyết như lúc này.
Bàn tay Tần Mặc Nhiên xiết chặt, rồi cuối cùng cũng buông lỏng xuống. Hiên
Mộc nói rất đúng, bây giờ giữ cô ở bên người là một hành động rất không
lí trí. Hơn nữa, cái chết của Trăn Mạc đã để lại trong lòng cô một bóng
ma khó có thể tiêu tan. Để cho cô rời khỏi anh, yên tĩnh một thời gian,
khôi phục cuộc sống của người bình thường cũng tốt.
Có điều để cô rời đi lúc này cũng không có nghĩa là anh sẽ buông tha cô! Đợi đến khi anh có thể hoàn toàn khống chế các thế lực hỗn loạn bên
trong “Sát”, anh nhất định sẽ đón cô quay về. Nếu như là trước đây, anh
còn có thể sẽ buông tay, sẽ nghĩ cách để xóa sạch dấu vết giữa hai
người, nhưng trải qua đêm qua, giờ đây bắt anh buông tay, là điều tuyệt
đối không thể . Tô Ca là người phụ nữ duy nhất Tần mặc Nhiên anh thừa
nhận!
"Mặc quần áo vào trước, ăn sáng xong anh đưa em đi" . Giọng Tần Mặc Nhiên lại khôi phục sự trầm thấp trước sau như một. Anh ngẩng
đầu lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tinh tế của Tô Ca, không muốn bỏ sót bất kỳ một chỗ nào. Lần này chia cách, có lẽ cũng ít nhất nửa năm không được gặp, anh muốn nhìn thật kĩ hình bóng của cô, muốn khắc sâu hình
bóng cô vào trong lòng mình.
Tô Ca nghe vậy, sắc mặt thoáng qua một tia buồn bã, rồi lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tươi cười để lộ ra má lúm đồng tiền.
"Cám ơn, có điều trước đó, anh còn phải sắp xếp ba việc cho tôi. Một, tôi
muốn thấy bốn kẻ súc vật kia. Hai, dẫn tôi đi gặp Trăn Sinh. Ba, làm
phiền anh đi mua cho tôi một hộp thuốc tránh thai".
Nghe được ba
chữ "Thuốc tránh thai", khuôn mặt vốn lạnh lùng cứng rắn của Tần Mặc
Nhiên lập tức đen lại. Cô phải uống thuốc, có nghĩa là chuyện tối qua. . . . Bọn họ đáng lẽ có thể có con, thế nhưng cô lại không muốn! Cô. . .
Không cần đứa con của bọn họ!
Sương mù bao phủ trong đôi mắt của
Tần Mặc Nhiên, nhưng một giây đồng hồ sau, bờ môi chỉ đành nở nụ cười
khổ. Không thể không thừa nhận, hết thảy những việc này, kì thực đều do
chính anh tạo thành. Tần Mặc Nhiên à, khi mày trơ mắt nhìn cô bị bắt
đi, chẳng phải đã dự liệu được mọi chuyện sau này rồi sao? Vậy bây giờ
mày đang tức giận cái gì? Mày có tư cách tức giận ư?
"Tôi đi sắp
xếp." Không có dũng khí nhìn Tô Ca thêm một cái, Tần Mặc Nhiên nhặt bộ
quần áo dưới đất lên, rồi sau đó tay cầm áo khoác, thân thể cứ để trần
như vậy đi ra cửa.
Nửa giờ sau, Tô Ca mặc một bộ váy dài có viền
trắng, chân mang đôi giày sáu cen-ti-mét, đi theo sau Tần Mặc Nhiên tới
một nơi u tối. Dường như không có mấy ánh sáng có thể chiếu vào gian
phòng cũ nát này. Trong phòng là một người vóc dáng chắc nịch, ánh mắt
sáng ngời nghênh đón người đàn ông dẫn đầu.
"Người đâu?". Giọng của Tần Mặc Nhiên không giận mà uy.
"Lão đại, ở bên trong!" . Tô Ca nghe vậy, không chờ Tần Mặc Nhiên lên tiếng, lắc người đi vào. Bên trong có bốn người đàn ông, giờ phút này đang nằm trên đất như chó. Quần áo trên người đều đã rách tả tơi thành vải vụn,
trên người đầy những vết roi đỏ thẫm. Da tróc thịt bong, máu thịt lẫn
lộn, ngay cả trên mặt cũng chồng chất vết roi. Xem ra, trước đó thuộc hạ của Tần Mặc Nhiên đã tiếp đãi bọn họ thật tốt một phen.
Tô Ca liếc một cái liền nhận ra A Thành trong bốn người. Lúc này anh ta đang lùi người liên tiếp lại sau, tận lực thu người lại, muốn dùng
thân thể ba người kia ngăn cản tầm mắt Tô Ca. Không ngờ hành động này
vốn chỉ uổng công. Tô Ca khẽ nâng chân trái, đôi giày cao sáu cen-ti-mét bước qua mấy người kia, đi tới trước mặt hắn. Sắc mặt hời hợt, giọng
nói lạnh như băng vang lên:
"Chính là hắn rồi !"
Thân thể A Thành
không khống chế được bắt đầu phát run. Trong tiềm thức hắn đã nhận ra
ngày hôm nay sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng cũng không