
ì có điện thoại gọi đến.
"Xin lỗi, đi nhận điện thoại."
Bùi Lục Thần trầm mặc nhìn cô rời đi, ánh mắt thật sâu, biểu lộ có chút đen tối.
Thì Nhan không quay đầu lại, cũng không tự nhiên thưởng thức mặt đen Bùi nhị thiếu khó có được. Cô rốt cuộc như ý rời chỗ, bên đầu điện thoại kia là Chris âm thanh có chút kích động: "Tôi mới vừa nghe được trong điện thoại nội bộ, thư ký Hứa muốn chúng ta đem tư liệu đến phòng làm việc của Trì tổng, cô nhanh tới đây một chuyến đi, đoán chừng có hy vọng!"
******
Lầu 41- phòng Tổng giám đốc.
Trên máy tính, Trì Thành nhìn đại khái một chút thành quả thiết kế của Thì Dụ, vụ ăn cắp bản quyền trước đây, trong tay Thì Dụ vẫn còn rất nhiều tác phẩm tốt.
Thư ký Hứa đưa tư liệu trong tay, Trì Thành với tay cầm, nhìn đại khái một chút, liền trực tiếp lật đến tờ cuối cùng.
Nhìn thấy ba chữ " Yết Thụy Quốc" thì sửng sốt mấy giây.
Chính là người đàn ông này, mang cô đi . . . . . .
Điện thoại nội bộ bắt đầu vang lên, thành công đem suy nghĩ của anh kéo lại. Trì Thành nâng ống nghe tuyến 2 lên, đây là đường dây riêng của thư ký, nhưng đối phương thế nào cũng không nói chuyện, Trì Thành không thể không hỏi: "Chuyện gì?"
Đáp lời cũng không phải thư ký Hứa, mà là Nhiễm Khiết Nhất, đang cười tủm tỉm nói: "Là em!"
******
Trì Thành nghe ra âm thanh, vẻ mặt buông lỏng: "Trở về lúc nào?"
". . . . . . Anh, không nhận được tin nhắn?"
"Tin nhắn?"
". . . . . . Không có gì. Em ở trên máy bay quen một người đàn ông Italy hẹn hắn buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm, đến lúc đó anh giúp em nhận xét một chút."
Giống như đứa bé đang chơi trò chơi, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, hai người lại dùng điện thoại trò chuyện vui vẻ—— xa xa Thì Nhan nhìn cô gái trong tay cầm điện thoại, đột nhiên liền toát ra ý nghĩ này.
Một phần đầu óc thật khinh bỉ, một phần đầu óc khác lại không khỏi muốn đoán hiện tại anh đang nói cái gì, có thể chọc Nhiễm tiểu thư vẻ măt tươi như hoa. Cô biết, anh bình thường ít nói kiệm lời, có đôi khi ôn tồn nghiêm túc dụ dỗ . . . .
Cuối cùng buông tha trò chơi nhàm chán, Nhiễm tiểu thư vẻ mặt tươi như hoa, cúp điện thoại nội tuyến, trực tiếp vào phòng làm việc.
Nhiễm Khiết Nhất vừa gặp mặt, thì cũng không có nhiều lời, thấy đầy bàn văn kiện, cũng biết anh đang vội.
Trì Thành nói cũng không nhiều " Phòng ăn nhà nào?"
" Ti`amo ở phía đối diện công ty, trong thang máy quảng cáo, nói có đầu bếp mới đến, làm món ăn Italy là chủ yếu."
"Ừ."
"Vậy anh đang vội, em đi nha. Chớ tới trễ."
Thấy Trì Thành gật đầu, chỉ cười một câu rồi ra khỏi phòng làm việc.
Cô muốn tặng cho Trì Thành một bộ khuy áo kim cương, sợ anh sẽ không nhận, cô với thư ký Hứa lại có chút quen biết, đem hộp quà đến: " Buổi tối tan việc giúp em đưa cho anh ấy?"
"Nhiễm tiểu thư, hai người thật tình cảm."
Nhiễm Khiết Nhất cười không nói, nhìn xem thời gian, đang muốn đi .
Lúc xoay người, thì liếc thấy trên ghế tiếp khách có một cô gái đang ngồi.
Dừng lại, chỉ thoáng nhìn, Nhiễm Khiết Nhất liền buồn bã.
Thì Nhan đang muốn đợi cô ta đi thì mình cử động, nhưng cô ta vẫn nhìn chằm chằm không tha. Thì Nhan đành phải lễ phép gật đầu, đứng dậy đi về phía phòng làm việc.
Thì Nhan cảm nhận được có ánh mắt, vẫn bám theo sau mình.
Nhưng cô không quay đầu lại.
Kim Hoàn muốn xây một khách sạn đẳng cấp duy nhất Châu Á, cho dù chỉ có thể phân được một chút canh từ trong đó, viện thiết kế của cô cũng có thể thay đổi bằng một giọt canh này.
Thì Nhan rất rõ ràng, bây giờ không có thời gian cho tình yêu trai gái, nghĩ mình lại xót cho thân. Tại phòng ăn Italia, thức ăn rất vừa miệng, thừa dịp bạn trai mới đi đến phòng rửa tay, Nhiễm Khiết Nhất vội vàng hỏi: "Anh cảm thấy anh ta như thế nào?"
"Không tệ."
Thật là nghìn lần đáp án vẫn như một, Nhiễm Khiết căng da đầu thầm nghĩ, không phải nên cười khổ một tiếng? Tròng mắt suy nghĩ một chút, thật sự cười không nổi, " Buổi trưa, lúc ở bên ngoài phòng làm việc em đã gặp một cô gái. . . . . ."
Trì Thành tựa như không nghe thấy, cúi đầu hết sức chuyên chú hưởng thụ món ăn.
" Hình như em đã nhìn thấy ảnh của cô gái đó, trong ví tiền của anh."
"Trong ví tiền của anh không có để ảnh." Câu trả lời không chút biểu cảm, cũng như không để ý gì.
"Không phải ví tiền hiện giờ, mà là cái trước", người không bao giờ nói lời quanh co lòng vòng, đột nhiên lại né tránh, Nhiễm Khiết có điểm không ứng phó được, "Có nhớ hay không lần trước chúng ta đi Thụy Sĩ nghỉ phép, anh bị rớt mất ví tiền? Cái người mà giống người điên, khiến toàn bộ nhân viên làm việc ở khu đó tìm loạn mấy ngày. . . . . ."
Trong lúc đó, vô tình liếc thấy bóng dáng của người Italia kia liền dừng lại, không có nói thêm gì nữa. Nhiễm Khiết thật khinh bỉ chính mình, khi không đi đào lại vấn đề đó.
Bữa trưa tan rã có chút không vui , mặc dù cuối cùng vẫn mỉm cười như cũ: "Dẫn bạn trai đi dạo khắp nơi một chút, chờ anh thời gian này hết bận, nhất định sẽ tận tình ."
Trì Thành gần đây bận đến muốn hôn mê, Kim Hoàn trước luôn là tập thể kinh doanh vững vàng thận trọng, dùng thẩm tra cùng hoàn cảnh đánh giá, chiêu trả giá c