
ở môi cô.
Thì Nhan nắm tay chống đỡ ở ngực anh, nhưng không có lực cản trở, hơi rượu tràn vào khoang miệng, cô ngửi thấy hơi thở của anh, từ từ nhắm mắt lại.
Sau nụ hôn nóng bỏng, vẫn như thói quen từ lâu, anh thích mút ở khóe môi mịn của cô.
Thì Nhan ôm lấy cổ của anh, suýt nữa thõa mãn muốn hừ ra thanh tiếng, lúc này lại nghe được giọng nói tràn ngập đùa cợt : "Bạn gái của tôi đang đi công tác, cô muốn tôi về nhà hướng người nào giải thích?"
Chiêu này hoàn toàn chọc giận cô, Trì Thành chợt bị đẩy ra, lảo đảo mấy bước mới đứng vững.
"Khốn kiếp!"
Cho tới bây giờ đều chỉ có cô chọc anh giận, lúc này nhân vật đổi chỗ, Trì Thành thật không biết muốn trả lời thế nào. Thật ra thì anh thật hài lòng, bởi vì tạm thời không cần nhìn những nụ cười dối trá trên mặt cô .
******
Thì Nhan xông về phòng của mình, lão nhà giàu mới nổi đang ôm một cô gái ca hát, om sòm khắp phòng, thấy cô trở lại mắt sáng lên, vội đẩy đẩy người trong ngực, đưa tay kêu cô: "Giờ nào rồi, tới đây, tới đây!"
Thì Nhan miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười, ngồi vào bên cạnh lão ta, chỗ ngồi vừa mới trống đi, liền kéo qua túi đem hợp đồng tới: "Triệu tổng, đây là hợp đồng của chúng ta, ngài ký phần này, sáng mai chúng ta liền. . . . . ."
"Không vội không vội, đến đây, cho cô hát, " Microphone đưa tới, "Tôi thích nhất , nhạc xưa kinh điển."
Thì Nhan nhắm mắt hát xong " Lưỡng Chích Hồ Điệp", thấy lão ta cười híp mắt, cho là rốt cuộc cũng chịu ký tên, thế nhưng lão ta lại chậm chạp không chịu cầm bút.
Ngược lại cầm lấy tay cô, cánh tay cũng đi qua, cọ cọ lên đầu vai trần của cô. Lão ta chuẩn bị rót cho Thì Nhan ly rượu whisky, miệng chén trực tiếp đưa tới bên miệng cô, muốn cô uống.
Khóe miệng cô cười, bóp chặt quả đấm lại, Thì Nhan ngửa đầu, uống xong một ly. Lão ta cực kỳ hài lòng, ở trên mu bàn tay cô đập xuống hai cái: "Người trẻ tuổi các cô, khí sắc thật là tốt, uống rượu lại càng đẹp mắt, . . . . . ."
Đầu ngón tay hắn muốn hướng miệng cô đi lên, Thì Nhan không thể nhịn được nữa, cắn chặt răng, vận đủ sức lực, suy tính có muốn hay không hung hăng cho hắn vài cái tát vào miệng.
Ngón tay hắn cách môi cô chỉ có nửa cm thì bị người đánh gãy ——
"Rầm" một tiếng, có người đẩy cửa phòng ra.
Người vừa tới, ba bước, hai bước liền đi tới trước mặt Thì Nhan, "Ngươi là ai . . . . . ." lão ta chưa nói xong, cổ áo căng thẳng, đã bị người nhấc lên.
Ngay sau đó liền bị một đấm.
Quả đấm bật ra, lão ta kêu đau, Thì Nhan nghe xong hết sức cảm động, đáng tiếc không được nhiều thêm mấy cái để thưởng thức, đảo mắt cô liền bị kẻ xông vào mang ra khỏi phòng. Bùi Lục Thần kéo cô ra cửa chính của hộp đêm, tay vẫn còn run, cũng không biết là tức giận, hay là hưng phấn.
Trên mặt Thì Nhan mặc dù cười ha hả, một bộ dáng hết sức hả giận, cũng đã lặng yên vụng trộm không một tiếng động đẩy tay anh ra.
Lòng bàn tay Bùi Lục Thần đột nhiên trống, cảm giác thiếu đi cái gì, lại thấy cô cười, đầu óc càng thêm nóng lên.
"Tôi đụng cô nửa đoạn đầu ngón tay cũng không được, đầu heo kia sờ cô nửa ngày cô thế nào cũng không phản ứng?"
Thì Nhan coi thường oán giận của anh, từ trong túi lấy ra nửa bình nước lọc đưa cho hắn. Nước lọc luôn mang bên mình, đổi lại trong tiệc hỗn loạn có thể thay rượu phòng thân.
"Uống chút nước, sẽ bớt giận."
"Chẳng lẽ Bùi Lục Thần tôi còn không sánh bằng một đầu heo?"
Anh vẫn không ngừng tức giận, cô ngược lại thoải mái nhàn nhã: "Bùi thiếu, miệng sạch sẽ chút."
"Cái người này, tại sao có thể. . . . . ."
"Cám ơn." Thì Nhan ngắt lời anh, ngữ điệu mềm mại.
Anh nhất thời cứng họng, bất giác nhìn xuống mặt của cô. Đã biết cô lâu như vậy, lần đầu tiên thấy cô thật lòng nở nụ cười.
Bùi Lục Thần thần trí chưa kịp phản ứng, cửa chính bên kia có bóng người đột nhiên đung đưa —— giám đốc Triệu với bộ mặt đầm đìa máu tươi dẫn người từ hộp đêm vọt ra.
Thì Nhan cuống quít đem Bùi Lục Thần đang thất thần kéo thấp xuống, hai người đồng loạt núp ở sau xe. Một mảnh mềm mại, cứ như vậy trong lúc vô tình dựa vào trong ngực Bùi Lục Thần, trái tim đột nhiên một hồi rung động, làm Bùi Lục Thần bất ngờ không kịp đề phòng.
Cô cảm thấy tiếng tim đập của anh, chờ những người đó đuổi theo ngược hướng khác, Thì Nhan lập tức đứng lên, lui về phía sau, giãn ra khoảng cách giữa hai người.
Bùi Lục Thần vội ho một tiếng, "Bọn họ nhất định sẽ đến chỗ cô đỗ xe đợi, tôi đưa cô về."
"Không cần ——" Thì Nhan cố ý cự tuyệt liền dừng lại, liếc phía sau anh tại một điểm nào đó, ngay sau đó đổi lời nói "Được."
Bùi Lục Thần không phải là không biết trong đó có mờ ám, theo ánh mắt Thì Nhan liền quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng ở nơi xa đó.
Người đàn ông kia đứng ở bên cạnh mấy đôinam nữ đang say, càng nổi bật bắt mắt.
Khoảng cách có chút xa, diện mạo nhìn không rõ, dáng người ngược lại uy vũ hiên ngang, dáng điệu đầy đủ, nhìn về bọn họ bên này, ánh mắt lại mang theo cảm giác bị áp bức.
Bùi Lục Thần cảm thấy quen mắt, đang muốn cẩn thận nhìn lại, nhưng Thi Nhan đã mở miệng thúc giục anh: "Chúng ta đi thôi."
******
Bùi Lục Thần lái xe, trên đường đi Thì Nha