
chết đó, lạnh lùng, nhắm mắt, không nói
một câu, yên lặng, ẩn nhẫn. Rõ ràng là đáng đánh chết nhưng lại khiến
người đau lòng, hận không thể xông lên đánh nhưng lại sợ quá đáng… Anh…
còn bí mật gì nữa sao?
Trước khi không nhịn được muốn xông lên đánh người, Đào Hoa Yêu Yêu
nhắm mắt lại, thở sâu. Anh là Sở Phi; đúng vậy, đúng vậy, anh là Sở Phi…
Chờ tâm tình ổn định lại, Đào Hoa Yêu Yêu mở mắt ra, nhìn gương mặt
lạnh lùng, tiều tụy của Sở Phi. Bỗng nhiên cô muốn cười chính mình. Quả
nhiên, bất kể là bốn năm trước hay bây giờ, lần não cũng vậy, dù đã hạ
quyết tâm, tim đau đớn nhưng không thể bỏ được…
Cô vẫn rất yêu anh
Thật ra, khi xe cứu thương trên đường đến bệnh viện cô đã tỉnh lại.
Cô chỉ là nhất thời kích động mà hôn mê bất tỉnh. Cho nên, cô biết, là
anh cứu cô.
Đến bệnh viện, truyền dịch rồi thì có thể xuất viện nhưng anh lại
thật sự phải đưa vào phòng cấp cứu, mãi đến khi cô làm hết mọi thủ tục
kiểm tra rồi anh vẫn chưa ra.
Hải Âm nói với cô, ngoài vấn đề bệnh tim, bởi vì lúc té ngã ở cầu thang, Sở Phi đỡ cho cô nên xương quai xanh của anh bị gãy.
Anh lại một lần nữa cứu cô.
Lúc nằm trên giường truyền dinh dưỡng, có lẽ là thành phần của thuốc
làm cho cô bình tĩnh lại, cô bắt đầu nghĩ nhiều chuyện, nghĩ tới suốt
bốn năm qua, nghĩ thời gian ngắn ngủi khi gặp lại, những lúc cô như con
nhím xù lông hung hăng đâm người.
Nhiều năm như vậy, rốt cục gặp lại, anh ôn hòa mà phá hủy lý trí của
cô. Cô oán, cô hận vì thế cô dựng lông nhím, hung hăng làm tổn thương
anh và cũng làm tổn thương chính mình.
Sau đó, cô nhớ tới lý do bỏ đi bốn năm trước. Cô nói muốn chờ anh bởi vì cô luôn tin rằng, yêu và không yêu đều là quyền lợi của mỗi người,
người khác không có quyền quyết định thay. Lúc đi, cô tin rằng anh yêu
cô, tuy rằng cô biết, anh từng coi cô là thế thân của Liễu Phỉ nhưng cô
là Đào Hoa Yêu Yêu cho nên cô nguyện ý chờ anh nghĩ thông. Sau đó chọn
yêu cô hay buông tha cho cô.
Nhưng, hiển nhiên là cô đã đánh giá cao bản thân mình hoặc là cô đã
xem nhẹ ma lực của tình yêu. Đến nay cô cũng không biết vì sao mình lại
yêu Sở Phi nhưng cô vẫn yêu, thậm chí yêu không thể từ bỏ. Bốn năm qua,
ngày nào cũng vậy, cô chìm trong mệt mỏi, dần dần bị đau đớn che mờ mắt, cô bắt đầu oán anh để cô đợi lâu như vậy… Chờ lâu như vậy nhưng cũng
chẳng cho cô một kết thức, chờ lâu như vậy mà vẫn chẳng thể tới bên anh…
Cho nên, sau khi trở về, cô như con nhím xù lông, bất kể là gì cũng
đều có thể hung hăng đả thương người, đả thương anh. Còn chưa từng nhìn
ánh mắt anh ngày càng tiều tụy, sắc mặt anh ngày càng tái nhợt…
Mãi đến lúc này, cô không thể nhịn nổi nửa, phát tiết xong thì dần
tỉnh táo lại. Những cảnh tượng sau ngày gặp lại dần hiện lên. Anh đứng
xa xa nhìn cô nhưng không tới gần, khi anh cứu cô tránh khỏi nạn chiếc
đèn rơi xuống người lại chẳng nói gì rồi bỏ đi. Anh dọc dường thái độ
lạnh lùng nhưng khi đưa cô đến nơi lại dặn cô không được đón xe trên cầu vượt, khi cô đói đến choáng váng thì anh đề nghị tạm ngừng họp đúng
lúc, trong bóng tối anh dịu dàng ôm cô, anh còn biết rõ Triệu Tử Tuấn là người đồng tính, lần đầu tiên nổi cơn tức giận với cô là vì cô nói mình muốn yêu Triệu tử tuấn…
Cô sao có thể quên , anh là người giỏi yên lặng, giỏi nhẫn nại như thế nào!
Cái gì đó nhói lên khiến tim cô đập mạnh, cô lo sợ, nghi hoặc, cô cần xác định, cô cần cái gì đó cho dù là ảo tưởng cũng được, chỉ cần trấn
an trái tim rối loạn của mình, chỉ cần giúp cô hiểu rõ cô không phải là
đang si tâm vọng tưởng!
Nhưng anh lại lần nữa khiêu chiến lý trí yếu ớt của cô
Khi cô vội vàng chạy tới phòng bệnh của anh lại nghe thấy tin tức
này! Còn chưa kịp tiêu hóa thì đã bị anh nhìn thấy, vẫn bình tĩnh như
vậy. Trong nháy mắt, lý trí vất vả lắm mới có được của cô lại bị hỗn
loạn, lửa giận khiến cô trở nên gai góc, thầm muốn làm tổn thương anh để bảo vệ chính mình. Mãi đến khi Lưu Khiêm Học và Nguyễn Mạnh Đông lo
lắng rời đi thì cô mới lấy lại tinh thần.
Nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Sở Phi, Đào Hoa Yêu Yêu thở
dài, thật ra nhìn vẻ mặt anh cô vẫn không nhịn được cơn tức nhưng mà…
thôi đi, nhịn.
Chậm rãi đi tới rồi ngồi xuống bên giường bệnh của Sở Phi, cô chỉ vào cánh tay băng bó của anh, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng
chưa từng có:
- Hải Âm nói cho em biết, vì cứu em mà anh bị gẫy xương, nghiêm trọng lắm không?
Sở Phi ngẩn ra, bất giác kinh ngạc nhíu mày, thật không ngờ câu đầu
tiên của cô lại là thế. Ánh mắt anh có chút băn khoăn lại thêm phần mờ
mịt, bởi vì anh thấy sự quan tâm hiện rõ trên nét mặt cô, cả sự ấm áp
chưa từng có. Cô…
- Sở Phi? Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng gọi anh.
Sở Phi lấy lại tinh thần, theo bản năng vuốt vuốt tóc, thản nhiên lắc đầu:
- Em không sao là tốt rồi
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, dường như hơi chấn động. Cô nhìn anh thật
sâu, sắc mặt anh tái nhợt, môi nhợt nhạt không nhìn ra màu sắc, vẫn chỉ
là sự lạnh lùng đó.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mà thở dài, đúng rồi, chính là cái dạng này, từ
rất lâu về trước cô đã nhìn ra vẻ cô đơn, lạnh lùng của a