
ịu nổi sao? Nhưng anh chưa từng thử qua sao biết được? Đừng quên, em là Đào Hoa Yêu Yêu mạnh mẽ thần kinh
cứng hơn thép. Hơn nữa, u não rất đáng sợ sao? Từ lâu rồi ung thư đã
chẳng còn là bệnh nan y. Huống chi chẳng ai đoán được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Có lẽ, ngày mai em sẽ yêu người khác, có lẽ ngày mai em bị
tai nạn xe cộ sẽ chết…
- Em sẽ không chết
Bàn tay lạnh băng bất giác nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Anh nhìn
cô, sự lạnh lùng cuối cùng đã bị đánh tan, anh khàn giọng, hung hăng
nhìn cô:
- Em sẽ không chết
Đào Hoa Yêu Yêu lại bỗng nhiên cười, cười thật vui vẻ:
- Sở Phi, ít nhất anh có để ý đến em đúng không? Nhưng anh đã phí quá nhiều thời gian. Khi nãy em còn chưa nói xong, em sẽ chờ anh
nhưng em thực sự sẽ không chờ anh mãi được, không chờ anh chết. Tình yêu phải tự mình giành lấy, em cố gắng giành lấy anh vì em yêu anh. Cho
nên…
Cô dịu dàng nhìn anh mỉm cười:
- Trước khi em yêu người khác, em chờ anh đến giành lấy em hoặc là rời bỏ em
- Yêu Yêu, em đừng như thế… Sở Phi khó khăn nói
- Em đừng thế nào? Cô lẳng lặng hỏi lại.
Sở Phi đau khổ nhìn nụ cười tươi sáng của Đào Hoa Yêu Yêu, anh bỗng
dưng buông tay cô, đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng nói, tiếng nói khàn khàn nhưng như đã bình tĩnh
lại được. Anh cúi đầu nói:
- Đừng cố chấp như vậy, chúng ta…
Anh hơi ngừng lại, cắn răng lạnh nhạt nói:
- Không có kết quả.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, Đào Hoa Yêu Yêu đứng bên anh, nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, thản nhiên nói:
- Em chưa bao giờ cố chấp… chỉ là, em không dừng lại…
Người Sở Phi chấn động, ngực rất đau, nỗi đau ngọt ngào nhưng cũng
thê thương. Anh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt trong suốt của Đào Hoa Yêu
Yêu dưới ánh mặt trời. Anh không nhịn được vuốt ve mặt cô, khoảnh khắc
đầu ngón tay chạm đến hai má mềm mại của cô thì khẽ run lên, sau đó cố
sức rút tay về, nắm chặt tay lại, anh nhìn cô nói:
- Yêu Yêu… em… quên anh đi, được không?
Đừng như thế này nữa… anh sẽ lại làm tổn thương em
- Em nói rất nhiều lần rồi, em chưa nói em không thể quên anh
Cô nhìn anh, mắt bỗng nhiên đỏ bừng:
- Nhưng bây giờ thực sự em không quên được…
Cô bỗng nhiên cảm thấy mệ muốn chết nhưng cô không thể nào dối lòng,
cũng như trước kia, cô gai góc làm bộ như vô cùng chán ghét anh nhưng
kết quả lừa được mọi người cũng không lừa được chính mình.
- Em là người con gái tốt, vì anh, không đáng
Đào Hoa Yêu Yêu sâu kín nhìn anh, cười khổ:
- Triệu Định Duệ nói em tốt nhưng anh ta một chân hai thuyền, Triệu Tử Tuấn nói em tốt nhưng anh ấy là gay. Anh nói em tốt nhưng cũng vì u não mà bỏ em
Cô cười thật cô đơn, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt bi thương, bất lực như vậy trước mặt anh:
- Sở Phi, mọi người đều nói em tốt nhưng chẳng ai cần em.
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Anh, Triệu Định Duệ, thật ra các anh đều rất ích kỉ, vì thỏa mãn sự ích kỉ của mình mà bỏ qua em
Nói tới đây, cô hơi dừng lại, sau đó cười cười tự giễu
- Nhưng em cũng rất ích kỉ, nếu không ích kỉ, em nên nghe lời anh nói, đi tìm một người đàn ông khác… nhưng Sở Phi, em thật sự đã cố
gắng nhưng không làm được, cho nên…
Đào Hoa Yêu Yêu quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Sở Phi dũng cảm mỉm cười:
- Em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc bỏ mặc em
Nói xong, không đợi anh trả lời, cô đi ra ngoài, trước khi vươn tay
cầm nắm đấm cửa, Đào Hoa Yêu Yêu xoay người nhìn anh, bỗng nhiên nhẹ
nhàng cười, ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc:
- Không nhịn được còn phải tranh thủ cãi cho bản thân một
chút. Sở Phi, anh có từng nghĩ, có lẽ anh sẽ chết vì suy tim hay u não
hoặc có ngày em có chuyện bất trắc… nhưng nếu anh tới tìm em chậm một
ngày, có lẽ, sẽ mất đi một ngày anh có thể yêu em. Cho nên, đừng bắt em
chờ lâu.
Cô nói, em chưa từng cố chấp, chỉ là em không dừng lại được… khi ấy, cô thản nhiên cười.
Cô nói, em chờ anh, chờ anh đến yêu em hoặc là rời bỏ em… khi ấy, cô cũng chỉ thản nhiên cười.
Cô nói, nếu anh tới tìm em muộn một ngày, có lẽ sẽ mất đi một ngày anh có thể yêu em… khi đó, cô vẫn chỉ thản nhiên cười.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng mà lại như một chùy mạnh nên vào lòng Sở
Phi. Trước mắt chỉ có nụ cười với hốc mắt đỏ bừng của cô. Hai tay gắt
gao nắm chặt, như đang tự thôi miên, tự lặp đi lặp lại trong lòng, anh
phải khắc chế… bất luận có ý nghĩ gì, có xúc động gì, anh phải khắc chế.
Anh không thể làm…Không thể mềm lòng, không thể quay đầu, không thể gọi cô.
Anh, tuyệt đối sẽ không đi tìm cô, tuyệt đối không thể!
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, từ chỗ này có thể nhìn ra cửa lớn, chỉ cần cô bỏ đi, mọi thứ đã xong
- Cô ấy đi rồi
Không biết từ khi nào, Nguyễn Mạnh Đông bước vào, nhẹ nhàng nói với anh
- Mình biết
Sở Phi mặt không chút biến đổi, bởi vì cố gắng ức chế bản thân nên có ánh lệ ẩn chứa
- Cô ấy nhờ mình chuyển lời đến câu, nói đây là lời cuối
Nguyễn Mạnh Đông chăm chú nhìn vẻ mặt Sở Phi. Nhìn biểu hiện của Sở Phi, Nguyễn Mạnh Đông gằn từng tiếng nói:
- Cô ấy nhờ mình hỏi cậu, chẳng lẽ, cậu không