
ước giường Sở Phi:
- Khụ, chuyện này, tiểu Hoa Đào…
Lưu Khiêm Học đang nói thì bị Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng cắt ngang.
- Xin lỗi, tôi muốn nói chuyện riêng với Sở Phi được không? Cô lại lặp lại, rất nhẹ, rất kiên định.
Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học nhìn nhau một cái, biểu hiện của
Đào Hoa Yêu Yêu quá bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường… phản ứng này có chút không đúng. Hai người do dự.
- Yêu Yêu…
Thoáng do dự, Lưu Khiêm Học thử nói:
- Sở Phi… hiện giờ anh ấy…
- Anh yên tâm
Đào Hoa Yêu Yêu chậm rãi đi tới, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Khiêm Học, thản nhiên nói:
- Tôi sẽ không giết chết anh ấy
Lưu Khiêm Học không nói nổi nữa, chỉ có thể há hốc mồm nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, sau đó bất lực kéo tay Nguyễn Mạnh Đông:
- Lão Nguyễn…
- Chỉ đùa chút thôi.
Đào Hoa Yêu Yêu nhún nhún vai, lại hỏi:
- Em có thể nói chuyện riêng với anh không?
Cô nhìn Sở Phi, đôi mắt đen láy xinh đẹp như làn nước mùa thua, lại
bình tĩnh khiến người ta không rét mà run. Đào Hoa Yêu Yêu tính tình dữ
tợn sẽ không có phản ứng này
Chỉ đùa một chút?! Có phải cô tức đến phát điên rồi không… Lưu Khiêm
Học và Nguyễn Mạnh Đông không hẹn mà cũng nghĩ vậy. Khẽ nuốt nước miếng, Nguyễn Mạnh Đông nói:
- Yêu Yêu…
Nhưng người thông minh bình tĩnh như anh, cũng không biết nên nói gì.
Phía sau, Sở Phi bỗng nhẹ nhàng nói:
- Các cậu ra ngoài trước đi
Anh nói với Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học nhưng ánh mắt vẫn nhìn
Đào Hoa Yêu Yêu. Từ khi cô xuất hiện trước cửa anh vẫn luôn nhìn cô,
thật sâu, chưa từng dời mắt.
- Nhưng…
Lưu Khiêm Học lo lắng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu vẫn đang “bình thường một
cách bất bình thường”, còn cả vẻ khó hiểu của Sở Phi, hoàn toàn không
đoán nổi hai người nghĩ gì.
- Các cậu ra ngoài trước đi, không sao đâu. Sở Phi gật đầu nhìn bọn họ
- Nhưng Sở Phi…
Lưu Khiêm Học còn định nói thêm gì đó nhưng lại bị Nguyễn Mạnh Đông
kéo kéo. Anh khó hiểu nhìn Nguyễn Mạnh Đông, Nguyễn Mạnh Đông nhìn bĩu
môi hất hất hàm về phía Sở Phi rồi khẽ lắc đầu với anh
Sở Phi vẫn nhìn Đào Hoa Yêu Yêu, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn sâu trong đó à một tia đau đớn
- Chúng ta ra ngoài đi, hai người bọn họ quả thực cần nói chuyện một chút.
Nguyễn Mạnh Đông nhẹ nhàng nói. Lưu Khiêm Học do dự một chút, như hạ quyết tâm nói:
- Được, bọn mình ra ngoài, hai người từ từ nói chuyện đi.
Đào Hoa Yêu Yêu rốt cục quay đầu lại, cười ngọt ngào với bọn họ khiến hai người dựng tóc gáy
Hai người vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại sau, tựa vào trên vách
tường, Lưu Khiêm Học bất giác lau trán, thở phào một hơi, nhìn Nguyễn
Mạnh Đông:
- Lão Nguyễn, mình cảm thấy không nên
Chỉ cần nhớ lại trước lúc ra ngoài, Đào Hoa Yêu Yêu cười như thế nào
thì cả người toát mồ hôi lạnh. Nguyễn Mạnh Đông tựa vào tường, trầm tư.
- Cậu nói, bọn họ lần này có thể nói thông không
Lưu Khiêm Học thấy Nguyễn Mạnh Đông không nói gì thì không nhịn được đẩy đẩy:
- Nói đi chứ
- Nói cái gì? Chuyện tình cảm người ngoài sao nhúng tay được? Nguyễn Mạnh Đông chậm rãi nói
- Cũng đúng, nói thật chưa bao giờ mình thấy Đào Hoa Yêu Yêu
như thế. Lưu Khiêm Học tựa vào vách tường, cảm thấy lo sợ bất an.
- Nhưng ít ra cô ấy đã biết, tốt hơn là không biết gì
Nguyễn Mạnh Đông khoanh tay trước ngực, trầm tư nhìn ra cửa sổ ngoài hành lang.
Thật ra, như vậy cũng tốt. Sở Phi vẫn không chịu cho Đào Hoa Yêu Yêu
bệnh tình của mình. Giờ Đào Hoa Yêu Yêu tự biết, dù có ngoài dự tính của bọn họ nhưng ít ra, cô đã biết, có lẽ…
- Cũng đúng
Lưu Khiêm Học đồng ý điều này, dù sao, nếu cứ theo ý Sở Phi thì cả
đời, sợ rằng anh ấy thà làm người phụ bạc cũng không muốn Đào Hoa Yêu
Yêu biết chân tướng, nhưng…
- Ai, vừa rồi quên không nhắc nhở Đào Hoa Yêu Yêu một chút, Sở Phi giờ không chịu nổi bị đánh đâu…
Cô đã biết, tuy rằng anh cũng không hi vọng!
Sở Phi chống tay ngồi dậy, yên lặng nhìn Đào Hoa Yêu Yêu. Cô đứng
ngoài cửa nghe được bọn họ nói chuyện, đây là chuyện không ai ngờ đến.
Một câu “thì ra anh bị u não” của cô nói với giọng bình thường như đang
tán gẫu, rất bất ngờ, dù là người bình tĩnh như anh cũng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng chỉ trong nháy mắt này, anh rõ ràng
nhìn được sự phức tạp trong mắt cô. Cô đã biết… một khắc đó, không hiểu
vì sao, lòng anh trở nên nhẹ nhàng hơn, anh nhìn vẻ lạnh lùng của cô,
chờ đợi cô bùng nổ, thậm chí còn mong cô bùng nổ… Nhưng, cô lại bình
tĩnh nói chuyện với Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học như vậy, chỉ có
câu trả lời sắc nhọn ẩn chứa mùi thuốc nổ. Anh biết, cô đang cố gắng
nhẫn nhịn. Cho nên, khi để Nguyễn Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học đi rồi,
trong phòng bệnh chỉ còn hai người, Sở Phi yên lặng nhắm mắt lại, tay
bất giác nắm chặt chăn mỏng hơn. Anh không biết mình chờ mong hay sợ cái gì nhưng bất giác nín thở, chờ cô bùng nổ. Bất luận cô làm gì thì cũng
đều vì anh đã nợ cô… Nhưng Đào Hoa Yêu Yêu chưa bao giờ để người khác
đoán được bản thân, cô không cãi lộn, không chất vấn hay châm chọc khiêu khích, chỉ đứng lặng lẽ nơi đó.
Đào Hoa Yêu Yêu ngơ ngác nhìn Sở Phi, sắc mặt lạnh lẽo khó đoán
Anh. Anh lại làm bộ dạng chờ