
nh. Anh cũng
như một con nhím từng bị tổn thương, bởi vì tổn thương quá lớn nên cứng
rắn mà chống đối mọi thứ. Thật ra, chính anh cũng rất mệt mỏi
Đào Hoa Yêu Yêu lẳng lẳng nghĩ, thật là, từ sau khi gặp lại cô bị sự
đau đớn che khuất hai mắt mà những chuyện rõ ràng như vậy chẳng nhìn ra.
Chính lúc này, cô không nghĩ còn như vậy, may mắn, cô khôi phục lý trí đúng lúc
- Khi nãy…
Đào Hoa Yêu Yêu kéo chăn sắp rơi xuống đất cho anh, hơi ngừng lại rồi nói:
- Xin lỗi, em hơi quá đáng.
Sở Phi lắc đầu, anh biết cô ám chỉ những lời khi nãy nói với Nguyễn
Mạnh Đông và Lưu Khiêm Học, dù có chút xin lỗi bạn thân nhưng anh có thể hiểu cô, lại lo lắng vì phản ứng của cô lúc này quá mức bình tĩnh. Anh
chần chừ nhìn cô, đáy mắt ẩn chứa sự đau buồn:
- Yêu Yêu, em ổn không?
Cô quá bình tĩnh, trừ lúc ban đầu có phần đanh đá thì cô vẫn luôn bình tĩnh như không hề tức giận. Điều này rất bất thường.
Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy chỉ nhíu mày nhìn anh hồi lâu, đột nhiên hỏi lại thật khẽ:
- Vậy anh ổn không?
Sở Phi bỗng dưng nhướng mắt lên, bất chợt nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh sáng trong của cô thì lại vội né tránh. Ánh mắt của cô quá trong sáng
như nhìn thấy hết thảy. Anh nhát gan, sự yếu ớt lại dịu dàng trong mắt
cô khiến anh đau đớn, không biết làm sao.
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn tia chật vật lóe qua trong mắt anh, tâm tình đột nhiên tốt hơn nhiều. Cô nhìn anh:
- Em… chưa từng gặp chuyện như thế
- Cái gì? Sở Phi ngẩn ra.
- U não. Cô nhẹ nhàng nói: Là sự thật… Đúng không?
- …
Sở Phi yên lặng nhưng không nhịn được nhìn cô một cái. Vẻ mặt cô bình tĩnh khiến anh thật sự không biết phải làm sao. Từ khi vào phòng bệnh,
cô vẫn làm anh vô thố.
Một ngón tay mềm mại nhẹ vuốt khóe môi anh, Sở Phi hoảng sợ suýt nhảy dựng lên, ngạc nhiên nhìn Đào Hoa Yêu Yêu.
Đào Hoa Yêu Yêu chỉ nhún nhún vai:
- Mỗi lần anh không muốn nói dối thì khóe môi bên phải sẽ cong cong hơn, cho nên…
Cô nhìn anh:
- Em biết, là thật.
Sở Phi vội nhìn cô một cái, vẫn chẳng nói gì nhưng càng mím chặt môi, sắc mặt càng lạnh, dưới lớp chăn mỏng, bàn tay nắm chặt. Anh lạnh lùng
nói:
- Không liên quan đến em
Anh hi vọng có thể dùng cách này để cô bỏ đi. Bốn năm trước, anh dùng cách này đã thành công khiến cô bỏ đi nhưng lúc này dường như đã mất
tác dụng.
Đào Hoa Yêu Yêu tựa hồ cũng không thèm để ý, cô vừa điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Sở Phi, vừa nhẹ nhàng tự nói:
- Thật ra, vừa rồi em nghĩ, lẽ ra bây giờ em nên tát anh một
cái thật mạnh rồi nhào vào lòng anh mà khóc, vừa khóc vừa gào to cả đời
em cũng không rời khỏi anh
Nói xong, không đợi Sở Phi mở miệng, Đào Hoa Yêu Yêu cười rồi lại tiếp tục tự nói:
- Anh yên tâm, em sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, giờ ngay cả phim truyền hình cũng chẳng diễn như thế.
- …
Sở Phi vẫn chỉ lạnh lùng trầm mặc.
- Anh yên tâm, em sẽ không quấn lấy anh
Thở dài, Đào Hoa Yêu Yêu nhẹ nhàng đứng dậy, cô nhìn gương mặt Sở Phi, cô nhẹ nhàng mà kiên định nói:
- Sở Phi, em yêu anh, cho nên, em chờ anh
Sở Phi bỗng dưng chấn động, anh vội quay đầu lại, vươn tay nắm chặt tay Đào Hoa Yêu Yêu đang chuẩn bị bỏ đi:
- Em…
Anh kinh ngạc nhìn vẻ bình tĩnh của cô, trên mặt cô thậm chí còn có
sự dịu dàng bình thản khiến lòng anh căng thẳng nhưng rất nhanh chóng
lại bị cơn giận bao phủ. Bàn tay nắm tay Đào Hoa Yêu Yêu bất giác dùng
sức bóp chặt:
- Rốt cuộc em nghĩ cái gì?
Lạnh lùng mà giận dữ, anh gạt tay cô ra:
- Sự nhẫn nại của anh có giới hạn
Trong lòng Sở Phi vô cùng tức giận nhưng chỉ có thể lạnh lùng như thế. Bất luận cách gì, chỉ cần làm cô rời xa anh là đủ.
Đào Hoa Yêu Yêu nhìn anh, thở dài:
- Vừa rồi em đã nói, em nghĩ, anh bị u não… thật sự là…
chuyện vớ vẩn. Chúng ta sao có thể gặp chuyện cẩu huyết mà phim Hàn cũng không buồn diễn này?
Sở Phi trừng mắt với cô, lạnh lùng nói:
- Chẳng ai yêu cầu em gặp, em có thể biến đi!
Lời anh nói vô cùng gay gắt, cực đoan khiến người khác tổn thương
nhưng Đào Hoa Yêu Yêu như không nghe thấy. Cô chỉ nhìn anh, thật dịu
dàng, thật buồn bã, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm áp của mình lên mu bàn tay
lạnh băng của anh, dịu dàng nói:
- Nhưng mà Sở Phi, bởi vì chúng ta gặp phải chuyện cẩu huyết
này nên anh cũng muốn dùng cách cẩu huyết để chúng ta cùng đau khổ sao?
Sở Phi bỗng dưng nín thở, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn cô không nói
được gì. Nhìn vào mắt cô, vẫn lạnh băng như trước nhưng trong mắt có cả
sự kinh hoàng, bất an
Đào Hoa Yêu Yêu rất thật, gằn từng tiếng :
- Anh nên biết từ sớm, Đào Hoa Yêu Yêu thực sự mặt rất dày,
em tin chắc chắn anh yêu em. Trước em đã nói sẽ chờ anh ba năm nhưng em
chờ anh đã bốn năm, lúc này, em không muốn nói phải chờ anh bao lâu bởi
vì em không biết, em có thể yêu anh được bao lâu, cho nên em chỉ có thể
chờ đến ngày em không còn yêu anh nữa
- Em…
Sở Phi đang định nói lại bị Đào Hoa Yêu Yêu cản lại:
- Anh hãy nghe em nói hết
Đào Hoa Yêu Yêu lại tiếp tục nói
- Sở Phi, em từng chống đối anh, thật sự thử chống đối anh
nhưng em không chống được. Trước, anh vì Liễu Phỉ mà bỏ em, giờ lại vì u não mà bỏ qua em. Anh sợ em không ch