
ẹp như
tranh vẽ, hắn không khỏi bị hấp dẫn, hai chân bất tri bất giác đi đến
bên cạnh giai nhân.
Ánh mặt trời xen kẽ qua các cành dương liễu bên hồ, rơi lên thân ảnh
Lý Hương Quân ôn nhu, đem dung nhan nàng trắng nõn chiếu rọi càng thêm
phấn nộn động lòng người.
Liễu Trí Khiêm tán thưởng đánh giá giai nhân, Lý Hương Quân dung mạo
mặc dù không bằng Sở Mộng Sanh kiều diễm động lòng người, nhưng lại có
bộ dáng thướt tha độc đáo. Trầm tĩnh thanh nhã, thực giống với hoa sen
thanh khiết trong ao nhỏ khiến người ta mê say, làm cho hắn dâng lên
một ý tưởng âu yếm”Đem giai nhân ôm vào trong lòng”.
Nhận thấy được có người nhìn chăm chú vào nàng, Lý Hương Quân bỗng
dưng xoay người lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của Liễu Trí Khiêm tao
nhã hữu lễ lại khó nén ái mộ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đột nhiên đỏ bừng, tim đập không tự chủ
nhanh hơn.”Liễu công tử.” Nhẹ nhàng kêu, nàng lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn: “Ngươi cũng tới ngắm hoa sao?”
Liễu Trí Khiêm thấy nàng thẹn thùng, khuôn mặt càng thêm quyến rũ
động lòng người, trong lòng không khỏi rung động, ôn nhu trả lời: “Tại
hạ chính là tùy ý đi một chút, không nghĩ tới lại thấy được cảnh đẹp tựa tranh vẽ thế này.”
Lý Hương Quân mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hoa sen, “Hồ sen này xác thực
động lòng người, làm cho người ta lưu luyến không muốn dời.” Nàng cho là hắn ám chỉ vẻ đẹp hoa sen, liền đồng cảm đáp lại một câu.
Liễu Trí Khiêm tuấn mỹ ôn nhu nở nụ cười, kìm lòng không đậu nói:
“Hoa sen tuy đẹp, nhưng vẫn không đánh lại nổi nụ cười giai nhân, Lý cô
nương tồn tại làm cho cả vườn hoa sen càng tăng thêm thanh khiết đẹp
vạn phần, đây mới là chỗ động lòng người trong tranh.”(TN: xùy, dẻo mỏ)
Lý Hương Quân đỏ ửng mặt càng ngày càng đậm, ca ngợi của hắn tuy rằng hàm súc, cũng rất dễ hiểu, hắn đối với nàng cũng có cùng hảo cảm nàng
đối với hắn, phát hiện này khiến nàng nhịn không được kinh hỉ trong
lòng.
Lần đầu gặp mặt, nàng liền đối với hắn dung nhan tuấn mỹ nho nhã
sinh ra tình cảm, cũng lưu lại ấn tượng sâu sắc, đã nhiều ngày ở chung, thấy hắn đọc đủ thứ thi thư, tài hoa dào dạt càng làm cho nàng ái mộ
không thôi, hơn nữa hắn làm người rất thân thiện, nàng không khỏi đối
với hắn nảy sinh tình cảm, một lòng sớm treo sự chú ý lên hắn.
Nay, hắn đối với nàng tỏ vẻ cũng thích nàng, sao nàng không thể vừa
mừng vừa sợ cho được? Trái tim thẳng thắn đập loạn không ngừng.
“Liễu công tử, ta. . . . . .” Nàng ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẹp si
ngốc nhìn hắn, khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy ái mộ,
lại mang theo một cỗ e lệ làm người ta yêu thương .
Liễu Trí Khiêm không khỏi có chút choáng váng, hắn không phải không
thừa nhận chính mình đã động tâm đối với nàng. Cho dù điều này ảnh hưởng tới tự do của hắn, nhưng hắn vẫn không thể kháng cự tình yêu như xuân
tuyền cuồn cuộn không dứt dày đặc trong lòng.
Khi nàng khẽ gọi, hắn lại như ma nhập tiến lại gần, đi tới trước mặt nàng, hai người mặt phi thường áp sát chăm chú nhìn nhau.
“Lý cô nương.” Hắn trầm thấp tiếng gọi.
Vừa lúc đó, Trường Tôn Kiệt đầy bụng tâm sự đi vào vườn hoa, xa xa
liếc về thân ảnh Liễu Trí Khiêm , liền kêu lên tiếng: “Trí Khiêm,
nguyên lai ngươi ở nơi này, ta vừa vặn có chuyện tìm ngươi.”
Chưa nói xong hắn đã nhanh chóng đi về phía Liễu Trí Khiêm, lại gần
mới nhìn rõ bên cạnh hắn còn có người khác, người nọ là biểu tiểu thư Sở gia văn tĩnh đoan trang —— cô nương Lý Hương Quân.
Trường Tôn Kiệt la lên, đem hai người đang lâm vào ma trận đánh thức
tỉnh. Lý Hương Quân hai gò má đỏ bừng, ngay lập tức cúi đầu, lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách giữa mình cùng Liễu Trí Khiêm.
Liễu Trí Khiêm không khỏi cảm thấy ảo não, ở trong lòng nguyền rủa,
nhưng ánh mắt thâm tình thủy chung không rời khỏi Lý Hương Quân.
Trường Tôn Kiệt đi vào trước mặt hai người, xem sắc mặt đỏ hồng của
Lý Hương Quân cùng với Liễu Trí Khiêm, hắn là người thông minh lập tức
hiểu được tình huống trước mắt là thế nào, chỉ sợ hắn đã trở thành kỳ đà phá hư chuyện tốt của người ta rồi.
“Lý cô nương.” Trường Tôn Kiệt mỉm cười tiếp đón,không thèm để ý Liễu Trí Khiêm xem thường.
Lý Hương Quân ngại ngùng ngẩng đầu, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Trường
Tôn công tử, ngươi cùng Liễu công tử có việc trò chuyện với nhau, kia. . . . . . Ta cáo từ trước.”
Dứt lời, nàng hơi hơi phúc thân, lại cúi đầu, vội vàng xoay người rời đi.
Liễu Trí Khiêm chỉ có thể ngơ ngác nhìn thân ảnh nàng xa dần ,
thẳng đến bóng lưng của nàng biến mất ở cuối hành lang gấp khúc. . . . . .
“Không nghĩ tới động tác của ngươi nhanh như vậy, lập tức cùng Sở gia biểu tiểu thư tiến triển đến tình đầu ý hợp .” Trường Tôn Kiệt vẻ mặt
mỉm cười nhìn hắn bộ dáng ngu ngơ , chế nhạo nói.
Liễu Trí Khiêm thu hồi tầm mắt. Miễn cưỡng liếc mắt, trả lời: “Này có cái gì kỳ lạ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Trường Tôn Kiệt kinh ngạc khơi mào lông mày, “Ta nhớ ngươi thường
nói yêu thích tự do không cần giai nhân, như thế nào bỗng nhiên đổi tính rồi?”
Liễu Trí Khiêm khí định thần nhàn xòe chiết phiến, từ từ lay động,
thẳng