
người đàn bà vá lưới
vụt reo lên, rối rít chạy xuống bãi.
- Sửa soạn chia thịt nghe, bà con!
- Đã kiếm được rượu chưa, mà toan chia thịt!
Vài người xắn quần lên tận bẹn, chạy tất tả
ra ngoài mé nước. Mấy người đàn bà vá lưới cũng buông gai buông nhợ bỏ đấy,
chạy ùa ra bãi. Chiếc thuyền trườn mũi lên bãi cát, để lại những đám bọt sóng
trắng nháo nhào chạy lùi ra sau lái. Người trên thuyền chưa kịp quăng dây xuống
thì bọn con nít đã trèo phốc lên be rồi. Ôi chao, con cá sấu to quá! Mình dài
có tới hơn năm mét. Chỗ quãng bụng giữa, ước chừng một vòng rưỡi tay người lớn
ôm mới giáp. Cái mõm dài sọc, đầy răng chơm chởm của nó đã bị khớp chặt lại
bằng một sợi dây thép. Hơn hai tháng nay, riêng tía nuôi tôi đã bắt được mười
hai con rồi. Thường thì da cá sấu màu xanh rêu pha bùn mốc, dưới lườn bụng hơi
trắng, khắp mình trên mọc gai, có chỗ vằn hoa lốm đốm. Con cá sấu này, màu da
xám ngoét như da cây bần, gai lưng mọc chừng ba đốt tay, trông rất dễ sợ. Cái
đuôi dài - bộ phận khỏe nhất của con vật kinh khủng dùng để tấn công đã bị cắt
gân, trói xếp vào một bên mạn sườn. Bốn chân cũng bị thít chặt vào cái đuôi
hoàn toàn mất tác dụng ấy. Con cá sấu hung tợn nằm im như chết giữa lòng
thuyền.
Mọi người xúm lại, dùng đòn buộc dây da trâu
khiêng con cá sấu vừa đánh được, đưa lên bãi. Phải có đến mười hai người đàn
ông lực lưỡng mới khiêng nổi nó và đưa vào tới bờ. Má nuôi tôi cũng đi theo tốp
người khiêng. Những người đàn bà lăng xăng ngã giá mua nguyên cả con cá sấu cứ
bám sát bên má nuôi tôi. Mấy chị phụ nữ tre trẻ trong xóm cũng xoắn theo chân
má nuôi tôi, người nào người nấy đều sẵn sàng dao rổ, chia phần thịt mang đi
bán. Thằng Cò dắt con chó đi mua rượu về, thấy bố còn ngồi trong bóng thuyền
dựa bãi với các ông bạn phường săn bèn chạy vù đến vứt phịch chai rượu xuống
cát rồi quày quả chạy đuổi theo đám người nhốn nháo đằng kia.
- Khi tôi phóng mũi lao trúng con cá sấu này,
thì tôi nghe đằng xa nước động dữ dội. Chắc còn một con nữa to hơn. Nhất định
là sấu cặp!
Tía nuôi tôi nói xong, còn tặc lưỡi mấy tiếng
ra bộ tiếc rẻ lắm. Ông già Tư ghé vào tai tía nuôi tôi:
- Sắp hết mỡ rồi! Không biết tìm đâu ra bây
giờ?
Tôi rất sợ cái "đèn nghề" của tía
nuôi tôi. Người ta đồn rằng: đèn ấy đốt bằng mỡ người. Cá sấu bắt hơi đèn từ xa
lắm. Nó rất thèm thứ mỡ cháy này. Hễ ngửi mùi là nó bơi tìm đến tức khắc. Theo
như lời ông già Tư, thì những tay phù thủy giang hồ người Mã Lai vượt vịnh Thái
Lan đưa thứ mỡ ấy sang bán. Giá rất đắt! Tôi nghĩ: Mỡ nào mà không cấu tạo chủ
yếu bằng thành phần chất béo? Mỡ lợn không được à? Tại sao phải dùng đến mỡ
người một cách man rợ như vậy? Có lần, tôi đã chất vấn tía nuôi tôi về thứ
"đèn nghề" khủng khiếp ấy. Tía nuôi tôi nói:
- Đó là thói tục cổ lỗ, mê tín dị đoan. Người
xưa thấy cá sấu hay ăn thịt người, tưởng dùng mỡ người tất dễ câu nó, chứ chắc
gì đã là mỡ người thật.
Tía nuôi tôi đã nhiều lần kể cho thằng Cò và
tôi nghe rành rọt về nghề săn cá sấu. Tôi nghe đến thích mê. Nhưng có nghèo,
thà bắt con tôm con tép ăn, chứ tôi chẳng dám theo cái nghề nguy hiểm này. Săn
cá sấu thường phải chọn những đêm tối trời. Nhất là những ngày nắng to, có trận
mưa vừa tạnh, gió chỉ hơi rao rao mát gợi làn da, khí trời vẫn còn thấp và
nặng. Mặt sông rộng mênh mông, phẳng lặng như mặt hồ. Tía nuôi tôi người trần,
chỉ quấn cái khố nhỏ, hai cánh tay cặp trên hai ống tre bè buộc chặt hai đầu
bằng dây thép. ông trầm mình dưới nước, chỉ ló người từ phần giữa ngực lên
trên. Cứ thế, thả trôi đi. Hai chân thỉnh thoảng quạt nhè nhẹ, lái cho bè xuôi
đứng giữa lòng sông. Cá sấu chỉ gắp người bơi ngang, hoặc dùng đuôi quật ngã
người ngồi trên xuồng cho rơi xuống nước rồi gắp chạy đi, chứ chúng khó gắp
được người bơi đứng. Tay phải tía nuôi tôi cầm một cây lao bằng gỗ mun. Gỗ mun
kỵ thịt cá sấu. Đâm vào thịt con cá sấu, cây mun cứ hút sâu vào, làm con vật
nhức buốt không chịu nổi. Cán lao buộc vào một đầu dây, phải biết lòng sông sâu
bao nhiêu sải nước mà sắm sợi dây cho vừa đủ, không thừa quá mà cũng không
thiếu quá. Dây thừa quá thì phải mất công lặn xuống kiếm lâu mới gặp con cá sấu
trúng thương, mà dây ngắn quá thì nó kéo phao chìm dưới nước, chẳng biết đâu mà
mò. Đầu kia sợi dây buộc vào một cái phao bằng gỗ mớp. Phải khoanh sợi dây cho
khéo, để khi con cá sấu lôi dây chạy, sợi dây cứ xoay vòng tự động tháo ra,
không vướng.
Trên phao kiền chặt cây đèn nghề, tựa như cái
đĩa sắt con sâu lòng, thả ngọn bấc vào cái đèn "mỡ người" ấy, thắp
cháy lên. Lại phải cắm trên phao một cây cờ đỏ, để dễ nhận thấy từ xa (còn có
lý do huyền bí nào đó nữa không thì tôi không được biết). Thả cái phao trôi
trước mặt người thợ săn chừng hơn một với tay, được giữ cỡ bằng một sợi dây
nhỏ. Tía nuôi tôi thả trôi theo nước như vậy, có khi hàng hai, ba giờ liền. Bao
giờ ông cũng phải uống một tô nước mắm cốt, để trầm dưới nước lâu không bị
nhiễm lạnh. Trong đêm tối mịt mùng, trên dòng sông mênh mông chỉ lấp lóe
"ánh đèn thiêng" và đôi mắt sáng ngời của tía nuôi tôi... Đang