Teya Salat
Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321673

Bình chọn: 8.5.00/10/167 lượt.

ược, mày mà cũng nhìn ra thì người ta khám cho ai nữa. Thế là trai hay gái? – Khánh cũng chịu, không nhìn ra gì từ cái ảnh đen ngòm, có mấy hình thù nho nhỏ màu trắng.

- Trai.

- Thế hả, chắc về ông cụ thích lắm. – Khánh cười, cất xấp giấy vào túi cho nó.

- Mà anh Phong thích con gái, tao cũng thích gái. Gái mới điệu được chứ.

- Trai cũng điệu được chứ sao. – Khánh nói rồi thò tay vào cái túi xách mang theo, lôi ra cái hộp đựng đôi bao chân.

Mắt Hà sáng lên.

- Mua ở đâu đấy, yêu thế. – Nó chộp lấy cái hộp.

- Ừ, chẳng biết trai hay gái. Mà đồ sơ sinh thì chẳng phân biệt mấy.

- Tao chưa sắm gì cả. Đi bộ tí đã mỏi nên anh Phong bảo gần ngày rồi đi hoặc anh sắm cho. – Nó tách cái hộp. – Tao mở ra nhé.

- Ai cho mày mà mày mở.

Hà tách nhẹ cạnh hộp, cái hộp bung ra. Đôi bao chân bé xíu, đặt gọn trên lòng bàn tay.

- Hay tao bảo anh Phong không phải đón nữa, mày đưa tao đi sắm nhé. Hôm nay mày cũng nghỉ mà.

- Có được không, nhỡ anh ấy lo thì sao.

- Không sao đâu, mày đi xe hả.

- Ừ.

- Thế không sợ đâu. Anh ấy biết thừa mày đi rón rén thế nào mà.

- Cẩn thận. Không phải rón rén.

Hai đứa đứng dậy, xách túi ra ngoài. Hình như tạnh mưa nên phòng khám bắt đầu đông hơn.

- Anh ạ… - Hà gọi điện cho Phong.

Trời thương hai mẹ con nó hay sao mà ra đến ngoài trời đã tạnh mưa, còn hửng nắng nhẹ nữa. Định đi mua đồ sơ sinh mà trên đường đi Hà lại kêu đói. Bà bầu thì đói là đúng rồi. Cứ kêu phải ăn nhiều nhưng trước chẳng mấy khi nó ăn uống giờ lửng lơ này, còn mải giữ eo. Thế mà giờ mới tí đã kêu đói ầm ĩ.

Ngồi trên xe, nó chỉ đường cho Khánh đến quán cháo dinh dưỡng nó hay ăn. Rồi thỉnh thoảng Phong cũng mua về cho nó trên đường đi làm.

- Cô ơi cho cháu cháo bà bầu tim gan với bí xanh nhé. – Con bé chưa ngồi xuống đã ới gọi đồ. – Mày ăn gì.

Ngước lên nhìn cái menu in rõ to trên tường.

- Cháu gan thịt bình thường cô nhé. – Khánh nói, đặt hai cái túi lên cái ghế bên cạnh.

Hà lau hai cái thìa, úp xuống trước mặt hai đứa. Cháo bê ra nóng hổi. Hai đứa hít hà.

- Bao lâu rồi. – Hà nói, không ngẳng mặt lên.

Khánh ngẩng lên, mất một lúc mới hiểu rõ câu hỏi của nó.

- Gần hai tháng.

- Có gọi về không? – Hà thổi thìa cháo, đưa lên miệng.

- Không.

- Mày có gọi không?

- Không.

- Sao không gọi cho anh ấy đi.

- Nếu anh ấy muốn thì anh ấy sẽ gọi. Không gọi tức là không muốn. Mà đã không muốn thì tao giữ làm gì.

- Đừng nghĩ cái gì người khác cũng sẽ làm cho mày như thế. Nhỡ anh ấy chờ mày gọi thì sao.

Khánh im lặng không nói gì. Tiếng “ chờ” nó nói nghe sao rất dài. Dài với Khánh

Từ hôm ở bữa tiệc đến giờ Khánh hầu như không nghĩ được gì. Khánh chỉ chắc chắn được một điều Vũ đang ngày càng xấu xa, đểu giả và hình như điều tưởng không dám thì anh ta cũng dám làm. Còn mục đích là để đe dọa buộc cô chấp nhận việc quay lại hay còn muốn dằn vặt Khánh. Anh ta sẽ làm gì tiếp theo và tệ hơn nữa là đã làm gì rồi… Khánh không biết gì nữa cả.

Lần này thì Khánh cố không nói điều này ra với ai. Lần gần đây nhất muốn nói hay làm gì đó liên quan đến Vũ đã có người bị thương. Cũng may Hà chỉ bị nhẹ, chắc anh ta cố tình muốn thế hoặc Hà may mắn. Và giờ anh ta còn đe dọa Vân. Người vốn chẳng liên quan đến chuyện này. Từ việc đó là bạn thân của Khánh.

Nhưng Khánh thực sự lo cho Bảo, lẽ ra theo trình tự hợp lý thì Bảo phải là mục tiêu đầu tiên Vũ phải nhắm đến là anh. Nhưng không phải. Vậy hắn chưa làm gì với anh hay đã làm rồi chỉ là Khánh không nhận ra.

- Anh đang làm gì thế? – Từ lúc bị Vũ đe dọa, lúc nào Khánh cũng muốn chắc chắn muốn biết Bảo đang ở đâu, làm gì và nhất là anh có an toàn không.Với Hà, thì còn có một vài lí do để Vũ nương tay nhưng với Bảo, anh chẳng tìm được lí do hợp lí nào.

- Anh đang ở công ty thôi, vẫn giờ làm mà.

- Trưa anh ăn gì rồi?

- Anh ăn ở căng tin công ty, không phải ra ngoài ăn thì anh thích ăn ở đấy. Thế em ăn gì rồi.

- Em gọi suất mì ý mang lên văn phòng, ngại ra ngoài quá.

- Thế sao tự nhiên lại gọi cho anh thế. Nhớ anh à?

- Ừm, tự nhiên em muốn gọi thế thôi. Tối nay về sớm nhé, em sẽ nấu gì đấy ngon ngon.

- Uh, thế anh làm việc tiếp nhé. Yêu em.

- Yêu anh.

Khánh lượn lờ quanh siêu thị, vẫn chưa nghĩ ra món gì đó ngon ngon mà cô định nấy cho Bảo tối nay là gì. Cuối cùng thì cũng để mắt tới mấy giẻ sườn ngon lành. Khánh quyết định sẽ làm sườn nướng kiểu BBQ, ăn với khoai tây hầm, bánh mì nướng và… rượu vang. Ăn đồ tây một bữa để đổi mới không khí.

Khánh nhặt từng củ khoải tây, nhìn tròn trĩnh và đáng yêu. Khuôn mặt Khánh ngẩng lên khi vừa lướt qua một khuôn mặt thoáng nét gì đó quen quen.

- Là ông ta. – Khánh ngừng tay, bỏ dở túi khoai tây trên khay, chạy đuổi theo người đàn ông đó. – Xin lỗi. – Khánh chạm nhẹ vào vai ông ta.

Người đàn ông đó quay lại, nhận ra Khánh ông ta thực sự bối rối và quay lưng đi chực chạy thật nhanh.

- Từ từ, đứng lại tôi có chuyện muốn nói. – Khánh vẫn tiếp tục theo sau ông ta.

- Có lẽ tôi nhầm người.

- Nếu anh không đứng lại thì tôi sẽ theo anh về đến tận nơi anh sống. – Khánh lên giọng.

Người đàn ông có lẽ cũng cảm thấy sự phiền phức Khánh sẽ mang