Snack's 1967
Dấu Mộng

Dấu Mộng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324684

Bình chọn: 7.00/10/468 lượt.

n sốt qua đi, cơ thể cô mềm nhũn kiệt sức, Hề Thành Hạo ôm cô ra khỏi

bệnh viện, Giản Tư không chống cự, im lặng nằm trong vòng tay anh. Bộ

dạng lạnh băng của cô, một khi không lên tiếng trở nên ngoan ngoãn lạ

thường. Buổi sáng là thời điểm khám bệnh nhộn nhịp nhất, được một người

đàn ông điển trai ôm chặt len qua đám đông, cô nhận được vô số ánh mắt

ngưỡng mộ, cô hơi mất tự nhiên vì đã lâu không còn là mục tiêu chú ý của những người khác nữa, trong vô thức cô quay mặt sang hướng khác, chợt

nghe thấy tiếng cười khẽ của Hề Thành Hạo, lúc này cô mới nhận ra – hành động vừa rồi của mình rất giống đang nũng nịu thẹn thùng rúc vào ngực

anh.

Cô cười nhạt, hiểu biết của anh về cô vẫn dừng lại ở năm

năm trước, cô bây giờ đã quen với cuộc sống bon chen chật vật, còn lòng

dạ đâu mà nũng nịu chứ? Nhưng mà… tốt nhất anh không nên hiểu cô của

hiện tại, tốt nhất không nên biết cô đang nghĩ gì.

Hề Thành Hạo

cẩn thận đặt cô vào trong xe, như thể chỉ một chút sơ suất cũng khiến cô vỡ nát, anh cởi áo khoác đắp lên người cô, rồi quay ra tạm biệt Tưởng

Chính Lương và Trương Nhu, cảm ơn họ đã chăm sóc Giản Tư suốt đêm qua.

Tâm trạng Trương Nhu nặng nề không biết nên nói gì mới phải, chỉ gật đầu

cho xong, Tưởng Chính Lương liếc nhìn cô gái khép mắt uể oải ngồi trên

xe, lông mày giãn ra, anh quyết định phải nói thẳng: “Thành Hạo.” Thường ngày anh đều gọi “Tổng giám đốc Hề”, nhưng lúc này, lời anh nói là dành cho cậu bạn học Hề Thành Hạo ngày xưa, “Nếu cậu không chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho Giản Tư thì nên buông tha cho cô ấy.”

Tưởng

Chính Lương siết chặt nắm tay, lúc Tư Tư và Hề Kỷ Hằng muốn ở bên nhau,

anh không có gì để nói, bởi anh biết… Tư Tư không yêu Hề Kỷ Hằng. Trong

thế trận gọi là trò chơi tình cảm cũng được, gọi là giao dịch tiền bạc

cũng được, nói ra thì buồn cười, nhưng sự thật Tư Tư mới là người chiếm

thế thượng phong. Anh thậm chí còn thấy may mắn, công tử đào hoa ngây

thơ Hề Kỷ Hằng phải lòng cô nàng Lọ Lem Giản Tư, bởi Giản Tư xứng đáng

có được tình yêu của bất kì chàng trai nào. Anh có thể nhận ra, mặc dù

Hề Kỷ Hằng lơ mơ không biết bản thân muốn gì, nhưng lại rất nghiêm túc

với Giản Tư, sự mở đầu như thế cũng không đến nỗi tệ.

Nhưng Hề

Thành Hạo thì khác, Tưởng Chính Lương hiểu hơn bất cứ ai, Tư Tư yêu Hề

Thành Hạo, chỉ một điều này thôi, cũng khiến Giản Tư trở thành người bị

tổn thương nặng nền nhất trong kế hoạch “báo thù” điên cuồng này, bất

luận ai là người thắng bại. Hơn nữa… rất có thể cô sẽ thất bại thảm hại, bởi vì đối thủ của cô là hai đấng sinh thành nghĩa nặng tình thâm của

Hề Thành Hạo.

Năm năm trước Tư Tư có thể gượng dậy được, là vì

cô bắt buộc phải chăm sóc mẹ, cô còn có trách nhiệm không thể chối từ,

nếu như chuyện cũ diễn lại, Tư Tư còn có thể gượng dậy nổi không?

Hề Thành Hạo đối diện với ánh mắt của Tưởng Chính Lương, có rất nhiều lời

không cần nói ra anh cũng hiểu. Hề Thành Hạo cười cười, “Yên tâm, mình

rất chắc chắn.”

Lời nói đơn giản ấy thắng hết những lời hứa hẹn

đảm bảo, Tưởng Chính Lương lo lắng nhìn nụ cười tự tin, kiên quyết của

Hề Thành Hạo, cổ họng tắc nghẽn không nói thêm được gì, Trương Nhu bước

đến khẽ kéo tay anh, Tưởng Chính Lương hiểu ý vợ, người ngoài cuộc như

vợ chồng họ không nên nhúng tay vào chuyện này.

Sau khi lên xe,

Trương Nhu khẽ gõ lên tay vịn cửa xe, “Chính Lương, ngày mai chúng ta

bắt đầu tuần trăng mật đi, chơi cho đã một phen.” Dính vào chuyện này

khiến cô rất khó xử mệt mỏi, Hề Kỷ Hằng không tìm được Giản Tư thì gọi

cho cô hàng trăm cuộc, cô đã làm trái với lương tâm, không chịu bắt máy, cô luôn xem Hề Kỷ Hằng như em trai, đêm qua cũng đủ khiến cô chật vật

rồi. Bây giờ mâu thuẫn càng lớn, đến vợ chồng Ngài chủ tịch cũng vào

cuộc, cô và Chính Lương không đáng làm vật hi sinh cho họ.

Tưởng Chính Lương im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu.

Hề Thành Hạo ôm Giản Tư bước vào căn nhà xa hoa của mình, Giản Tư mơ mơ

màng màng, thoáng nhìn thấy vật trang trí tinh tế đặt trước cửa cầu

thang, món đồ điêu khắc này để lại dấu ấn rõ nét trong lòng cô, bây giờ

nhìn thấy, cảm xúc hỗn độn đan xen nhau.

Lần trước cô đã hốt

hoảng tự ti tháo chạy khỏi tòa nhà này như một con chó rơi xuống sông,

bây giờ… cô sắp trở thành nữ chủ nhân của tất cả mọi thứ đẹp đẽ nơi đây.

Hề Thành Hạo đặt cô xuống chiếc giường rộng lớn mà cô từng nằm một lần,

rồi dịu dàng hỏi: “Muốn ăn gì nào? Anh làm cho em.” Cô cảm thấy có chút

áp lực, đôi mắt khép hờ nhìn anh, “Đi tắm.” Cơ thể yếu ớt, ngữ khí lãnh

đạm thành ra ngoan ngoãn.

Anh gật đầu, nhưng lập tức nhăn nhó,

chỗ này không có quần áo để cô thay. Anh lấy một chiếc áo ngủ sạch sẽ

của nam giới, nhét vào tay cô, “Em mặc cái này đi.” Giản Tư gật đầu.

Anh đưa cô vào phòng tắm, sợ cô không biết chỉnh nước nóng, anh tự mình

chuẩn bị nước, dòng nước bắn ra từ vòi hoa sen làm ướt tay áo anh, anh

còn điều chỉnh nhiệt độ phòng tắm lên cao, để cô không bị cảm lạnh. Giản Tư nhìn anh bận rộn một hồi, sau khi cánh cửa khép nhẹ cô mới bật cười

lạnh lùng, Hề Thành Hạo – người đàn ông kiêu hãnh nhấ