
ười phụ nữ xinh
đẹp, nếu cô là đàn ông thì đã sớm động lòng.
"Nếu anh yêu thích
cô ta còn có thể cùng em kết hôn sao? Trước hôn nhân đối với cô ta không cảm giác, sau khi cưới anh có em, làm sao có thể đối với người đàn bà
khác cảm thấy hứng thú. . . . . ." Giang Thánh Tu dùng kế ngoài mặt buồn bã, nhưng, giọng điệu của anh nhưng rất cứng rắn , không cho phép cô
hoài nghi anh một phần, đây chính là sỉ nhục nhân cách của anh.
"Tâm Đồng, tin tưởng anh được không? Anh chính là người tới Nhật Bản, trong
lòng còn nhớ tới em, gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho em. . . . . ."
Nói đến điện thoại, đổi lại anh chất vấn cô."Đúng rồi, tại sao anh gọi
nhiều cuộc điện thoại như vậy cho em, em đều không có nhận?"
Anh
hỏi như vậy, lập trường hai người lập tức thay đổi, Lục Tâm Đồng ậm ừ
không dứt."Bởi vì. . . . . . Điện thoại em không có nghe được, điện
thoại di động cũng không còn pin. . . . . ." Anh làm chi dùng ánh
mắt "Em thật ngốc" nhìn cô a!
"Anh...anh đừng nghĩ nói sang
chuyện khác! Anh nói anh đối với cô ta không có hứng thú, anh đối với em cũng giống vậy a, không có chút nào muốn chạm vào em, nhất định là tại
bên ngoài ăn thịt cá, đối với loại cháo trắng rau dưa như em ngán.
.những . . . ." Nói gì muốn dạy dỗ cô? Chỉ là nói dễ nghe á..., đến
cuối cùng còn không phải là bỏ qua.
Anh lại đối với cô không có
hứng thú? Giang Thánh Tu thật hận không thể mở to miệng ăn hết cô! Dục
vọng của anh cũng không chỉ là một cái hôn hay vuốt ve là đủ rồi, anh
nghĩ cùng cô trở thành vợ chồng thực thụ!
"Đó là bởi vì em rất sợ đau, anh không muốn ép buộc em. "Anh quý trọng cô, tôn trọng cô, làm
sao lại bị cô hiểu lầm là anh không muốn đụng cô? "Có thật không?" Lục
Tâm Đồng kinh ngạc nhìn anh.
"Chẳng lẽ em thật cho rằng một chút
sức quyến rũ em cũng không có sao? "Nhìn cô tự ti đến cúi đầu, Giang
Thánh Tu bật cười lên. "Vậy nếu không phải nên thử một chút nhìn anh đối với em có phản ứng hay không a? Thuận tiện thử một chút anh rốt cuộc có được hay không? Hả?" Nói xong, âm thanh của anh hơi khàn khàn, chia
lìa mấy ngày, anh thật sự rất muốn ôm lấy cô, có rất nhiều chuyện muốn
làm với cô. . . . . "Không được nói. . . . . ." Lục Tâm Đồng xấu hổ không nhịn được che mặt lại.
Cho là che mặt giả chết, anh sẽ bỏ qua cho cô rồi sao? Hừ hừ, anh nhìn về
hướng để cái túi màu đen trong tủ treo quần áo của cô. . . . . .
Giang Thánh Tu trước đem cô đặt lên giường, đứng dậy đi về phía tủ treo quần áo của cô, mở ra, lấy ra một cái túi màu đen.
"Không nên nhìn cái đó. . . . . ." Lục Tâm Đồng ngẩng đầu vừa thấy, cũng mau ngất xỉu a.
"Đây là cái gì?" Giang Thánh Tu ác liệt mà đem nó giơ thật cao.
"Dù sao không liên hệ gì tới anh, không cho phép anh nhìn là được rồi!" Lục Tâm Đồng lao xuống giường, nhón chân cao nghĩ đoạt lấy từ trên tay anh, nào có thể đoán được túi là cướp được, nhưng đồ bên trong cũng rơi hết
ra ngoài .
Quá tốt a! Có nước dùng trên tay, đồng phục y tá, còng tay, còn có hình dáng mập mờ của đồ dùng tình thú . . . . . .
"Không liên quan gì tới anh sao? Em là vì để anh tốt mới mua chứ?" Giang Thánh Tu nhíu mày.
"Mới không phải, đó là do trưởng phòng ép buộc em mua đấy!" Cô liên tục thanh minh, cô thật sự là trong sạch a.
"Vậy anh đây thật cảm ơn cô ấy nha."
Nghe anh nói cảm ơn cái gì! Lục Tâm Đồng trừng mắt liếc anh một cái, xoay mặt.
"Còn đang tức giận sao?"
Nói nhảm, ai bảo anh dám nhạo báng cô! Lục Tâm Đồng vẫn như cũ không để ý tới anh.
Thật sự chính là rất nghiêm túc mà giận anh!
Giang Thánh Tu phát hiện cô vợ nhỏ của anh thay đổi, trở nên rất cố gắng học
trở thành chính cô, không hề giống như trước dịu dàng quá mức nữa, cô
bây giờ hiểu được phát chút lửa giận, hoặc có chút đùa giỡn để diễn tả
cảm xúc của bản thân, mặc dù nhìn như vậy cô thật đáng yêu, nhưng anh
cũng không hy vọng cô lại rời nhà đi ra ngoài lần nữa.
Cô lưu lại tờ giấy ghi chép nói bỏ nhà trốn đi, thật dọa anh chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người rồi.
Hiện tại, cô phải bồi thường cho anh thật tốt.
Giang Thánh Tu không nói hai lời nâng lên gương mặt của cô hôn, hôn cô là để
cho anh bớt nỗi nhớ từng điểm xinh xắn, mỗi cái hôn hạ xuống, trong lòng đối cô trìu mến càng sâu.
"A Tu, anh thật muốn làm sao?"
"Hả?"
"Nghĩ sử dụng những thứ đồ dùng tình thú kia. . . . . ." Lục Tâm Đồng xấu hổ đến không ngốc đầu lên được.
Giang Thánh Tu cười nhẹ , cười cô ngốc nghếch. "Chờ em thật muốn dùng lúc đó
nói với anh thôi." Anh hôn môi của cô một cái. "Tâm Đồng, nhớ, anh vĩnh
viễn đều sẽ không ép buộc em, đi cùng với anh, em không phải dùng uất ức để cầu toàn, em chỉ cần là chính em là đủ rồi."
Bà xã của anh,
làm sao lại trìu mến như thế chọc giận anh a, anh rõ ràng muốn cô đến
nổi điên, cũng đang tính để cô cảm thụ được khát vọng của anh, anh
nguyện ý chờ đợi cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Lục Tâm Đồng cảm
giác mình đang bước vào hạnh phúc, anh luôn là đối với cô tốt như vậy,
khắp nơi vì cô mà nghĩ, còn dạy cô là chính cô, ở trên thế giới này, sẽ
không còn có người bao dung cô như vậy. . . . . .
"Đúng rồi, anh
có đồ muố