
g khỏi sợ hãi, vội vàng nói: “Thiếp… thiếp không cố ý…”
Doãn Duật ngẩn ngơ nhìn nàng ta, vẻ sắc bén trong đáy mắt
dần dần ẩn đi, chỉ còn lại tình cảm dạt dào, ngoài ra còn có một nỗi đau đớn vô
biên, vô tận: “Xin lỗi, là ta cố ý giấu giếm nàng, xin lỗi”
Dương Dĩnh không khỏi sửng sốt, ánh mắt lại nhìn về phía bức
thư đó, lấy hết can đảm hỏi: “Phu quân giấu thiếp chuyện gì?”
Nàng và y là phu thê nhưng chưa từng thổ lộ tâm tư với nhau
bao giờ.
Nhưng y đã xoay người đi, áp sát bức thư đó vào trước ngực,
bất kể Dương Dĩnh có hỏi gì y cũng không nói thêm một lời nào nữa.
“Chỉ có vậy thôi sao? Giọng nói già nua của Hoàng đế Nam
Việt vang lên từ phía sau bức rèm, xen kẽ giữa những tiếng ho đứt quãng.
Dương Dĩnh cúi đầu đứng đó, ngón tay bất giác nắm chặt chiếc
khăn tay, thấp giọng thưa: “Vâng, Dĩnh Nhi tuyệt đối không dám giấu Hoàng
thượng.”
Hoàng đế Nam Việt dường như có vẻ hài lòng, lại hỏi han mấy
câu đơn giản nữa rồi cho nàng ta lui đi.
Dương Dĩnh bất giá thở phào một hơi, chậm rãi cất bước ra
ngoài Đế cung. Bên ngoài, trời quang nắng nhạt, một cơn gió mát thổi tới khiến
lòng người cảm thấy sảng khoái vô cùng. Nàng cứ cách một thời gian lại vào
cung, bề ngoài là để thăm Thần phi nương nương, thực ra mỗi lần đều phải đến Đế
cung một chuyến để bẩm báo tình hình của Thế tử với Hoàng thượng.
Mỗi lần đến nàng đều cảm thấy bệnh tình của Hoàng thượng
ngày một nặng hơn, có lẽ cũng sắp tận số rồi. Dương Dĩnh thầm kinh hãi, vô thức
cắn chặt môi. Hôm nay, nàng là tai mắt của Hoàng thượng nhưng còn ngày mai thì
sao? Thần phi nương nương không được coi là đắc sủng, sau này tân hoàng đăng
cơ, bà ta cũng không thể làm Hoàng thái hậu. Nếu không phải Hoàng thượng không
có ai khác để dùng, tất nhiên cũng sẽ chẳng nghĩ đến nàng. Nhưng Thế tử thì lại
vĩnh viễn là phu quân của nàng.
Cho nên, có một số chuyện nàng vẫn giấu giếm Hoàng thượng.
“Trắc phu nhân.” Khánh Vương mỉm cười đi về phía nàng, ống
tay áo lất phất bay.
Dương Dĩnh khom người hành lễ với y, sau đó nói: “Không dám
làm phiền Điện hạ, ta còn phải đi thăm Thần phi nương nương.”
Nử tử đi sát vai hắn, đột nhiên nghe thấy hắn hỏi: “Bản
vương rất tò mò, phụ hoàng rốt cuộc muốn cô giám sát cái gì vậy?”
Dương Dĩnh dừng bước chân lại, mỉm cười nói: “Ta có nói gì,
Điện hạ cũng sẽ không tin đâu.” Dứt lời, nàng lại hành lễ thêm lần nữa rồi mới
rời đi.
Khánh Vương hơi cau mày, hắn tất nhiên sẽ không tin.
Khánh Vương xoay người cất bước vào trong đúng lúc Hoàng đế
Nam Việt vừa uống thuốc xong. Hắn đứng chờ bên ngoài bức bình phong một lát rồi
mới nghe Hoàng thượng bảo Tôn Liên An gọi hắn vào.
“Cái đống hỗn loạn ở Bắc Hán cũng nên đi thu dọn rồi.” Hoàng
đế Nam Việt vừa thở dốc vừa nói.
Khánh Vương cúi đầu đáp:” Vâng, nhi thần sẽ đích thân đi xử
lý.”
Cuối giờ Mùi, mây đen che kín cả bầu trời, dường như sắp có
mưa. Lệnh Viên lặng lẽ nằm lên giường, không muốn động đậy, cũng không muốn nói
chuyện với ai. Đám người hầu kẻ hạ đều đứng ở bên ngoài, trong phòng vô cùng
tĩnh lặng. Khuôn mặt diễm lệ đã mất đi vẻ rực rỡ ngày nào, Lệnh Viên chăm chú
nhìn những bóng dáng in lên cửa sổ bằng ánh mắt đờ đẫn, vô hồn.
Loáng thoáng đằng xa có tiếng tranh cãi, Lệnh Viên ban đầu
không cảm thấy gì nhưng về sau lại nghe thấy giọng nói của Anh Tịch. Lệnh Viên
lòng thầm chấn động, vội chống tay ngồi dậy, chăm chú lắng nghe.
Anh Tịch bị chặn lại bên ngoài cửa ngách, có nói gì thì thị
vệ cũng không cho vào.
Thị giận dữ kêu lên: “Dựa vào cái gì mà không cho ta vào?
Lần trước ta cũng từng đến đây! Ta là chị em tốt của Tô nhị tiểu thư, dựa vào
cái gì mà không cho ta vào?”
Có ả thị nữ thấy động bèn đi tới, vội vàng nói với gã thị
vệ: “Còn không mau đuổi cô ta đi! Điện hạ nói rồi, nhị tiểu thư cần tĩnh dưỡng,
không cho phép bất kỳ ai tới làm phiền!”
Gã thị vệ đáp lại một tiếng, chuẩn bị động thủ.
“Dừng tay!”
Mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về hướng phát ra âm
thanh.
Anh Tịch hai mắt sáng lên, vội gọi lớn: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, là
muội!”
Sắc mặt Lệnh Viên trắng bệch, bộ váy áo màu trắng trên người
càng làm tăng thêm dáng vẻ gầy guộc, ốm yếu của nàng. Anh Tịch dùng sức đẩy
mạnh tay gã thị vệ, cất bước chạy về phía nàng, nôn nóng nói: “Sao… sao lại
tiều tụy thế này? Vậy mà Thế tử gia còn nói… nói tỷ vẫn ổn!”
Lệnh Viên nhìn thấy Anh Tịch thì cảm thấy rất vui mừng, liền
nắm chặt lấy bàn tay thị nói: “Muội lại nói bừa rồi. Đang yên đang lành, tự
nhiên tới đây làm gì?”
“Muội…” Anh Tịch mấp máy đôi môi, rồi lại ngoảnh đầu cẩn
thận nhìn về phía sau. Lệnh Viên hiểu ý, bèn xoay người lại nói: “Muội đi theo
ta.”
Anh Tịch cẩn thận dìu đỡ nàng, hai người đi tới ngồi xuống
trong tòa đình ở hậu uyển. Nơi này thoáng đãng, không có chỗ nào có thể ẩn nấp
mà nghe lén được. Anh Tịch thấy nàng ăn mặc mong manh, bèn xót xa thắt chặt lại
chiếc áo choàng cho nàng, sau đó còn đứng dậy ngồi ở phía gió lùa, chặn gió
lạnh cho nàng.
Lệnh Viên thu lại nụ cười, cau mày trách cứ: “Ta đã nói với
em là đừng có tới chỗ ta rồi mà, em lại không chịu nghe lời! Doãn D