
uật không để
ý tới em sao?”
Anh Tịch tỏ vẻ giận dữ, nói: “Đêm qua Thế tử uống rượu cả
đêm, đến giờ đã tỉnh đâu!”
“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?” Lệnh Viên căng thẳng hỏi.
Anh Tịch thấp giọng nói: “Thế tử không cho em đi tìm tiểu
thư, nói là để y đi. Nhưng y đi rồi, lúc quay về lại chẳng nói gì với em cả, cứ
uống rượu suốt thôi! Em không yên tâm, cho nên mới đến đây.”
Lệnh Viên ngây người: “Tại sao lại phải uống rượu?”
Anh Tịch chăm chú nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của nàng, trong
lòng không khỏi kinh hãi: “Y vẫn chưa nói với tiểu thư sao?”
“Nói với ta cái gì? Anh Tịch!”
Anh Tịch lập tức dừng lại, không nói nữa.
Lệnh Viên nắm chặt ống tay áo thị, truy hỏi: “Nói với ta cái
gì, Anh Tịch!”
Đầu óc Anh Tịch thoáng cái đã trở nên trống rỗng. Thị vẫn
còn đang nghĩ tại sao Doãn Duật lại không nói nhưng không sao cự được sự truy
hỏi của Lệnh Viên, hai chữ “Bắc Hán” đã từ trong miệng bật ra ngoài.
Một khi đã lỡ miệng, tất nhiên muốn giấu tiếp cũng không
được nữa.
Hôm đó Thụy Vương đã dùng Chiêu Nhi để ép Tần Tướng quân lui
binh. Tần Tướng quân muốn lui nhưng Khánh Vương lại hạ lệnh không cho phép Khưu
Tướng quân được lui nửa bước…
“Là Thụy Vương ra tay sao?’
“Vâng.”
“Em không gạt ta chứ?”
“Không, em không gạt tiểu thư.”
Những lời mà Khánh Vương nói với nàng không lâu trước đó vẫn
còn lởn vởn bên tai nhưng bây giờ nàng lại được biết tất cả đều chỉ là một câu
chuyện cười.
Nàng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tin hắn, nhưng hóa ra
lại tin nhầm người.
Chiêu Nhi không phải do hắn giết nhưng lại là do hắn ép
chết. Hắn ép Thụy Vương không thể không ra tay, sau đó thì giết Thụy Vương,
diệt Bắc Hán, làm nên hồng đồ bá nghiệp của Nam Việt.
Hắn khiến cho tất cả mọi thứ đều trở nên hợp lý khiến nàng
như một kẻ ngốc chẳng hay biết gì.
Chậm rãi xòe những ngón tay thon dài thẳng tắp ra, Lệnh Viên
cúi đầu nhìn chăm chú, một hồi lâu sau, nàng đột nhiên cất tiếng cười lạnh
lùng. Chính là đôi tay này đã dẫn sói vào nhà, đẩy giang sơn Bắc Hán đến cảnh
diệt vong. Nàng hổ thẹn với phụ hoàng, mẫu hậu, hổ thẹn với Thế Huyền, hổ thẹn
với liệt tổ liệt tông Bắc Hán!
Anh Tịch đã rời đi rất lâu. Nàng dặn dò thị không được nói
với bất cứ người nào là hôm nay thị từng tới U Lan viện, ngay cả Doãn Duật cũng
thế.
Đầu ngón tay chạm vào thanh chủy thủ sắc bén nằm lặng lẽ
trên bàn, rồi Lệnh Viên nắm chặt nó vào tay. Khánh Vương tuy đã dối gạt nàng
nhưng vẫn chưa hề đề phòng nàng, trong cơn triền miên lúc nửa đêm nàng hoàn
toàn có thể một đao giết chết hắn, báo thù cho Chiêu Nhi! Nhưng một hồi lâu sau
đó, nàng lại buông tay, giết hắn rồi thì sao chứ?
Đáng hận nhất là nàng đã mang đứa con của hắn trong bụng!
Nửa đêm, trời chợt đổ mưa, rả rích đến tận khi trời sáng.
Buổi chiều hôm sau, Khánh Vương tới.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi lất phất, hắn không hề cầm ô, trên
mái tóc bám một tầng hơi nước mỏng. Hắn chỉ tiện tay phủi nhẹ một chút, sau đó
vén rèm đi vào.
“Hôm qua Anh Tịch lại tới đây sao?” Hắn vừa mở miệng, liền
hỏi ngay chuyện này.
Lệnh Viên không trả lời, ngước mắt lên nhìn hắn: “Ta muốn
gặp Đoan phi.”
Lần nào nàng cũng chỉ gọi nàng ta là Đoan phi, ý là chưa
từng thừa nhận thân phận Hoàng thái hậu Bắc Hán của nàng ta.
Khánh Vương thoáng ngẩn người, rồi lại nghe nàng nói: “Ngài
đã từng đồng ý với ta.”
Hắn chỉ thấy sắc mặt nàng hờ hững mà điềm đạm, khó có thể
phân biệt là giận hay mừng. Sau một thoáng, hắn mới gật đầu nói: “Phụ hoàng sai
ta tới Bắc Hán một chuyến, ta sẽ mang nàng theo cùng.”
Nàng lại cất tiếng hỏi thêm một câu: “Ngài cũng đi sao?”
Hắn khẽ “ừm” một tiếng. Lệnh Viên bỗng lại nở nụ cười nhẹ
nhàng nói: “Rất tốt.”
Vậy hãy để nàng giải quyết toàn bộ mọi việc ở Bắc Hán luôn.
Thượng tuần tháng Sáu, Khánh Vương Nam Việt đích thân tới
Bắc Hán nghị sự. Tuy nói là nghị sự nhưng thực ra chỉ cần là người có mắt thì
đều hiểu, Nam Việt dốc sức cứu Bắc Hán từ trong tay Tiền Dạ Lang[1'> như
vậy, thật sự sẽ trả lại giang sơn cho nhà họ Lưu sao? Đáp án vốn đã hết sức rõ
ràng.
[1'> Dạ Lang hiện đã đổi tên thành Bắc Tề
Trung tuần tháng Sáu, đoàn người đã tới Thịnh Kinh Bắc Hán.
Chốn đô thành Thịnh Kinh vốn phồn hoa nhất Bắc Hán nay đã
chẳng còn phong thái khi xưa, trên đường lớn ngõ nhỏ đều chẳng có một bóng
người, trăm họ bị ép phải ở trong nhà, các bá quan văn võ thì sớm đã bị giam
lỏng. Quân đội Nam Việt thực ra chưa từng rút khỏi Bắc Hán, Bắc Hán hiện giờ bề
ngoài thì vẫn còn nhưng từ lâu đã hữu danh vô thực.
Lệnh Viên run rẩy vén rèm xe lên, nước mắt lưng tròng nhìn
ra con đường trống trải bên ngoài, một tay vội đưa lên bụm miệng, tránh bật
khóc thành tiếng.
Khánh Vương cưỡi trên một con tuấn mã màu nâu, ánh mắt sắc
bén nhìn lướt qua từng con ngõ tịch mịch, khí chất ngạo ngược của bậc vương giả
biểu lộ rõ ràng.
Xe ngựa đi thẳng qua cửa cung. Trong cơn mơ màng, thời gian
dường như lại trở về khi đó, văn võ bá quan đứng tại nơi đây đưa tiễn nàng rời
kinh. Còn có Thế Huyền và Chiêu Nhi nữa, bọn họ ngồi cùng trong một chiếc xe
với nàng. Nàng không muốn Thế Huyền đưa tiễn quá xa nh