
phải thường xuyên gửi thư cho
ta, nếu ngươi không chê, chúng ta kết làm bằng hữu, được không?”
Tranh cảm kích gật đầu, “Ta đây vô tài vô đức, được Trưởng Công Chúa xem trọng thì còn mong gì nữa!”
Trưởng Công Chúa chau mày, nhẹ nhàng đọc lên một bài thơ.
Thiên nhai tiểu vũ nhuận như tô
Thảo sắc diêu khán cận khước vô
Tối thị nhất niên xuân hảo xử
Tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô.
(天街小雨润如酥,草色遥看近却无。最是一年春好处,绝胜烟柳满皇都)
Hai người bốn mắt nhìn nhau mỉm cười, tuy không nói lời nào nhưng tận đáy lòng hiểu nhau như tri kỷ.
Ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa xuất phát rời khỏi Liễu phủ, rời xa kinh thành. Mắt thấy kinh thành càng ngày càng
xa, Tranh yên lòng thở phào một hơi. Tuy nàng không nỡ rời khỏi Liễu phủ nhưng không thể không đi. Từ nay về sau, nàng sẽ sống như: Hải khoát
bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi.
Lại qua mấy ngày, Hoàng Đế hạ chỉ triệu
Tiểu công tử Liễu phủ nhập cung. Liễu tiên sinh hồi tấu, nói là tiểu
công tử đã xuất ngoại du học, không biết khi nào mới có thể trở về. Việc này tạm thời hoãn lại.
Bản đồ Tần đế quốc rất rộng lớn, khí hậu
cảnh sắc từ vùng Giang Nam đến vùng Giang Bắc cũng không giống nhau,
Giang Bắc hàn lạnh, Giang Nam ấm áp.
Sau khi rời khỏi kinh thành, cỗ xe ngựa
đã chạy hơn nửa tháng mới dừng lại bên bờ Xuân Giang, vượt qua Xuân
Giang chính là Giang Nam. Tranh cùng Tình Sương Tình Tuyết cải trang
thành thiếu niên công tử, ba người một đường bình an vô sự đến được Xuân Giang. Đúng lúc nhìn thấy thuyền đang chuẩn bị rời bến, ba người liền
mang theo hành lý lên thuyền, xe ngựa để lại trên bờ.
“Thuyền này được trang trí thật tinh xảo!”, Tranh vừa nhìn ngắm bày trí trên thuyền vừa mở miệng tán thưởng.
Thuyền rất lớn, chuyên dùng để chở khách
sang sông cũng như vận chuyển hàng hóa đi cùng những thương nhân. Trên
thuyền có đầy đủ thực phẩm nước uống, một gian phòng khách sạch sẽ, còn
có đồ dùng cá nhân. Thân thuyền kiên cố rắn chắc, dù gặp gió lớn cũng
rất an toàn. Không ngờ tại thời đại lạc hậu này cũng có loại thuyền tinh xảo như vậy, Tranh không khỏi tán thưởng.
“Dĩ nhiên rồi, đi bằng thuyền lớn như vậy mới thoải mái a!”, Tiểu nhị đi phía trước vốn luôn liếc mắt nhìn trộm
vị tiểu công tử tuấn mỹ phía sau, giờ phút này nghe được Tranh tán
thưởng nên nhịn không được nói một câu.
“Có lẽ vì công tử là người Giang Bắc nên
không biết, Tử Tiêu là thương hiệu lớn nhất tại Giang Nam, chủ yếu kinh
doanh thuyền vận chuyển. Chất lượng thuyền Tử Tiểu thật sự rất tốt, chưa từng để phát sinh bất kỳ sự cố nào trên dòng Xuân Giang này. Vậy nên
hiện tại nói đến thuyền trên Xuân Giang, tám chín phần mười là xuất phát từ thương hiệu Tử Tiêu”, Tiểu nhị nhiệt tình giải thích.
“Nguyên lai là như vậy, đa tạ Tiểu ca”,
mắt thấy đã đến cửa phòng, Tranh nhẹ nhàng nói lời cảm tạ. Gương mặt
Tiểu nhị nhất thời đỏ bừng, hắn lí nhí nói một câu “không cần khách sáo” rồi chạy biến đi mất.
Ba người đẩy cửa phòng đi vào rồi mang
hành lý xếp đặt gọn gàng, Tình Sương Tình Tuyết cẩn thận kiểm tra một
lần, xong đâu đấy mới đi chuẩn bị giường. Trải qua một lộ trình dài như
thế, cả ba người đều mệt lả nên vừa ngả lưng xuống đã ngủ say sưa bất
chấp bây giờ đang là ban ngày.
Chạng vạng tối, Tranh bị cơn đói đánh
thức, nàng lay gọi Tình Sương Tình Tuyết. Lúc này thuyền đã ra giữa
sông, sau khi bọn họ rửa mặt xong liền có Tiểu nhị mang cơm chiều đến,
ba người ngồi bên cửa sổ dùng bữa. Tranh ngẩng đầu ngắm bầu trời vàng
vọt rồi lại cúi đầu nhìn sóng nước gợn lăn tăn, hoàng hôn dần tàn, cảnh
chiều tà trên mặt sông thật mỹ lệ. Trong lòng Tranh bỗng dâng lên một
chút hoài cảm, bản thân mình đã xa rời kinh thành, lại nhớ đến lời ước
hẹn “Hải khoát bằng ngư dược, thiên cao nhậm điểu phi” cùng
Trưởng Công Chúa, nàng ngẫm nghĩ một hồi liền cầm bút viết một phong thư hỏi thăm tình hình tại kinh thành. Thất Tuyệt Cốc thường sử dụng một
loài chim để đưa tin, đó chính là thúy điểu. Khứu giác của thúy điểu đặc biệt linh mẫn, sau khi chúng trải qua huấn luyện sẽ được dùng để truyền thư rất hiệu quả. Từ khi Tranh đến Liễu phủ, trước sau đã hai lần nàng
được thúy điểu viếng thăm. Tình Sương Tình Tuyết vừa nhìn thấy đã biết
Cốc chủ muốn đưa thư đến cô nương. Trước khi rời khỏi Liễu phủ, Tranh đã nhờ một con thúy điểu gửi thư thông tri đến Thất Tuyệt Cốc, hiện tại
nàng vẫn còn giữ lại một con, dùng nó để liên lạc với Trưởng công chúa
thật tiện lợi.
Thư gửi đi rồi, Tranh đứng tựa vào cạnh
cửa sổ dõi nhìn theo bóng chim bay, từ khi nàng bước chân ra thế giới
bên ngoài đến nay phong ba không ngừng ập tới, không như nửa năm bình
yên tại Thất Tuyệt Cốc. Từ Thất Tuyệt Cốc đến Liễu phủ, hiện tại lại là
Giang Nam, không biết đến bao giờ nàng mới có thể trở về cố hương. Tình
Sương Tình Tuyết nhìn thấy vẻ mặt nàng không tốt nên không dám quấy rầy, hai người đứng im lặng một bên chờ đợi. Tranh suy nghĩ miên man, nàng
nhớ lại những lời dạy thuở nhỏ của Bạch tiên sinh. Nhân sinh tại thế,
phong ba không ngừng, sự tình luôn luôn biến đổi, ai có năng lực thuận
theo để sinh tồn? Vạn vật đều có Tạo Hóa