
i ngộ đặc biệt, bệnh nhân thật sự quá
đông, nhiều người thậm chí đến chiếc xếp tồi tàn cũng không có mà nằm.
Tô Nhất
Minh không chút khách sáo lay Lục Dã Bình đậy, “Cậu ngủ ngon thật đấy. Kế hoạch
bao gái hoàn hảo của tớ đều bị cậu phá tan tành rồi đó.”
Lục Dã
Bình ngơ ngác, “Tôi có làm chuyện gì đâu.”
“Cậu
còn muốn làm gì nữa? Cậu là tên lưu manh, thô thiển dung tục, chọc ghẹo bác sĩ
Trình.”
“Cậu
chẳng phải cũng là lưu manh sao? Đàn ông không phân biệt lưu manh hay không lưu
manh, chỉ phân biệt nghiêm túc hay không nghiêm túc thôi.”
“Nhưng
sao cậu lại nói với con gái nhà người ta những lời chết tiệt đó?”
“Con
gái nào? Cô ta chẳng phải là người của cậu rồi sao?”
“Tôi
đang định theo đuổi người ta, lại bị cậu thọc gậy bánh xe...”
“Trước
đó tôi hỏi cậu đến mức nào rồi, cậu chẳng nói là sắp rồi là gì.”
“Thì
vốn dĩ ăn một bữa cơm xong là sắp rồi, bây giờ thì bị cậu phá hoại, chắc chắn
chẳng còn hi vọng gì nữa.”
“Đó là
do tôi uống phải rượu giả, mất hết lý trí, nên không bình thường, không thể
trách tôi được...”
“Vậy
chẳng lẽ trách tôi? Chằng phải cậu nhất quyết đòi đi cái nhà hàng rách nát đó
sao, tôi đã đề nghị là đi nhà hàng sang trọng rồi cơ mà.”
“Nhà
hàng nhỏ thì đã sao? Tôi thường ăn ở đó có sao đâu, cậu vừa đến đã có chuyện,
đó là do vận cậu năm nay đen, về mà đi chùa thắp nén hương giải hạn đi!”
“Cái
nhà hàng đó sao lại bán rượu giả chứ... thật quá thể rồi!”
“Bà chủ
nhà hàng là quả phụ, một mình nuôi con rất khó khăn. Chắc chắn những nhà hàng
khác thấy bà ta kinh doanh tốt nảy sinh đố kỵ ngầm hại bà ta thôi! Cậu còn nhớ
chứ, lần trước có một nhà hàng làm ăn phát đạt bị đối thủ đầu độc chết đấy!
Người ta cũng chỉ bán một bình rượu giả thôi, mà đâu có ảnh hưởng gì đến tính
mạng.”
“Tiền
là do tôi trả, uống phải rượu giả phải nhập viện mà còn đi nói đỡ cho người ta,
cảm kích người ta không đầu độc mình chết, cậu thật là...” Tô Nhất Minh cuối
cùng nổi trận lôi đình.
“Cậu la
hét cái gì? Bây giờ người trả tiền là tôi, uống nhầm rượu giả vào bệnh viện
cũng là tôi, tôi không trách thì thôi, cậu la hét cái gì? Chẳng phải tôi đã nói
với cậu rồi sao, Tô Nhất Minh, cậu trọng sắc khinh bạn! Vì một người phụ nữ có
đáng không? Cậu muốn tuyệt giao với tôi à? Tôi là kẻ thù của cậu à?”
“...”
Tô Nhất Minh im bặt, tay ôm đầu. Dù là tại sao, chuyển bạn thành thù với Lục Dã
Bình là điều không thể, bây giờ việc cấp bách là làm sao ăn nói với vợ Lục Dã
Bình. Nhất định không để cô ta biết sự thật, nếu không người phụ nữ tưởng chừng
nhu mì đó sẽ cầm dao chém mình cũng nên.
Rất lâu
sau lần uống phải rượu giả đó, Tô Nhất Minh không còn tìm gặp Trình Vũ Phi nữa.
Một là không còn mặt mũi nào, hai là sắp đến cuối năm rồi, anh bận rộn vô cùng.
Cần phải đến thăm hỏi khách hàng, thắt chặt mối quan hệ, những món nợ bên ngoài
cũng phải thu về, rồi phải đề ra kế hoạch
cho năm sau. Công việc làm anh cứ xoay như chong chóng suốt ngày đêm, cuối cùng
bị cảm, lên cơn sốt.
Hôm nay
Tô Nhất Minh cặp nhiệt độ, 38 độ, trong lòng bỗng nổi lên một âm mưu đen tối.
Anh len lén ngâm nhiệt kế trong ly nước nóng, nhìn giọt thủy ngân chạy lên vạch
hơn 40 độ, thích chí gọi điện thoại cho Trình Vũ Phi.
Trình
Vũ Phi đang vô cùng thiểu não.
Buổi
chiều cô vừa gặp phải một bệnh nhân bị hẹp van hai lá do thấp khớp. Đây là một
dạng bệnh tim có thể điều trị triệt để bằng phẫu thuật, vì vậy sau khi chẩn
bệnh, cô nhiệt tình động viên bệnh nhân đồng ý phẫu thuật, còn đích thân gọi
điện thoại cho khoa phẫu thuật lồng ngực. Khi bác sĩ phẫu thuật đến nơi thì cô
lại đang cấp cứu cho một bệnh nhân khác, kết quả là vị bác sĩ đó hỏi khắp nơi
mà không tìm được bệnh nhân cần hội chẩn, nổi trận lôi đình ngay tại phòng Hội
chẩn khoa nội.
Đúng
lúc Trình Vũ Phi quay lại, nhìn thấy người đó đang tức giận la mắng mấy bác sĩ
trẻ, “... Vừa rồi ai đã giọi điện thoại kêu hội chẩn? Tôi vừa có ca phẫu thuật
xong, chưa ăn cơm trưa đã vội xuống đây, vẫn còn một bệnh nhân nữa đang chờ
phẫu thuật. Thời gian của tôi rất quý giá... Cô bác sĩ đó đâu rồi? Trong giờ
làm việc mà trốn việc như vậy sao?”
Trình
Vũ Phi liếc nhìn người đó một cái, anh ta khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, đẹp
trai, ánh mắt sâu hun hút, nhưng chiếc áo blu nhăn nheo không hợp với dáng
người chút nào. Trình Vũ Phi trong đầu bốc hỏa, không biết có phải là do bị Mục
Thuần bỏ rơi hay không mà cô chẳng có chút cảm tình nào đối với loại bác sĩ
khoa ngoại vênh váo không biết tôn trọng người khác này.
Hít một
hơi thật sâu, cô ném dụng cụ đo huyết áp xuống bàn đánh rầm một cái, “Là bác sĩ
khoa phẫu thuật lồng ngực à? Tôi còn nhớ lúc nãy điện thoại đã nói với anh là
bệnh nhân bị hẹp van hai lá rồi mà. Khi nãy tôi không có ở đây, nhưng là một
bác sĩ, anh chẳng lẽ không có khả năng phán đoán sao? Anh đến nhìn bệnh nhân
này xem, môi cô ta tái, gò má đỏ bầm, đó là sắc mặt điển hình của hẹp van hai
lá, nếu anh vẫn chưa chắc chắn thì có thể nghe nhịp tim của cô ta, cũng rất
điển hình. Đến những kiến thức chuyên môn cơ bản mà anh còn chưa được trang