
bị
đầy đủ thì tôi nghi ngờ không biết anh có đảm đương nổi chức vụ của mình hay
không!”
Người
đó nhìn Trình Vũ Phi một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt giận dữ tóe lửa của anh
ta bỗng chốc tan biến khiến mọi người tưởng như sự giận dữ ban nãy chỉ là ảo
giác. Không biết có phải vì đuối lý hay không, anh ta không còn tức giận nữa,
đi đến trước mặt bệnh nhân kiểm tra một lát rồi cho đưa bệnh nhân đi. Trước khi
đi, anh ta còn liếc nhìn một cách đầy ý nhị bảng tên trước ngực Trình Vũ Phi,
nói bằng giọng hài hước, “Bác sĩ Trình, đặt dụng cụ đo huyết áp nhẹ nhàng một
chút, phá hoại của công là không tốt đâu.”
Trình
Vũ Phi không chút khách khí liếc anh ta một cái. Đợi người đi khuất, cô mới
chợt cảm thấy không khí phòng Hội chẩn có chút bất thường, một sự im lặng hiếm
hoi, cơ hồ không một tiếng động. Không cần phải suy nghĩ nhiều, cô nghe thấy
một đồng nghiệp nói, “Trình Vũ Phi chị thật cừ, dám nói những lời như thế với
trưởng khoa Chung.”
Trình
Vũ Phi ngẩng đầu lên ngỡ ngàng, “Cái gì? Ai là trưởng khoa Chung?”
“Chính
là người khi nãy đó, Chung Viễn, trưởng khoa mới của khoa phẫu thuật lồng ngực,
vừa mới được điều về đây đấy. Nghe nói tay
nghề rất cao, năng lực cũng rất tốt.”
“Không
thể nào!” Trình Vũ Phi không dám mà cũng không muốn tin, “Trưởng khoa gì mà
không để ý vẻ ngoài, mặc một cái áo blu nhàu nát như thế?”
“Chẳng
phải anh ta nói rồi sao, vừa ở phòng phẫu thuật ra, đến cơm còn chưa kịp ăn. Có
thể lấy đại một cái áo nào đó mặc vào.”
“Trưởng
khoa không thể nào đích thân đến hội chẩn.” Giọng Trình Vũ Phi càng lúc càng
nhỏ, mình không xui xẻo đến mức đó chứ...
“Nghe
nói anh ta vừa mới nhậm chức đã dõng dạc hứa trước mặt Viện trưởng nhất định sẽ
đưa khoa phẫu thuật lồng ngực của bệnh viện mình nằm trong top ba của thành phố
đấy. Có thể là muốn làm gương cho mọi người... Không thể nhầm được, lần trước
trong cuộc họp tôi đã gặp rồi mà.”
“...”
Tâm trạng Trình Vũ Phi lúc đó thật thảm hại, cô đã đắc tội với người không nên
đắc tội rồi.
Bệnh
viện không chỉ là một chốn giang hồ đặc biệt, mà còn là chốn giang hồ hiểm ác.
Nhiều mối quan hệ phức tạp, rất nhiều người có xuất thân rất bí ẩn. Lăn lộn
trong vũng bùn này cần phải hết sức thận trọng, không cẩn thận là giẫm ngay
phải bẫy, chết không có chỗ chôn.
Trong
những cái bẫy này thì đắc tội với người có quyền lực là cái bẫy nguy hiểm nhất.
Là một nhân viên nhỏ bé ở tầng lớp thấp nhất không hề có gia thế, Trình Vũ Phi
trước giờ vẫn rất thận trọng. Nhưng diễn biến của sự việc hôm nay rõ ràng là
ngoài ý muốn của cô. Việc đã đến nước này cô chỉ còn cách cầu mong cho trưởng
khoa Chung rộng lòng độ lượng, không so đo với mình, hơn nữa, cô cũng an ủi
mình là dù sao cũng ở dưới đáy của bệnh viện rồi, còn có thể xấu hơn được nữa
sao.
Trong
lúc cô đang vô cùng chán nản thì nhận được điện thoại của Tô Nhất Minh.
“Bác sĩ
Trình, tôi bị rốt rất cao, 40 độ... Tôi phải làm gì bây giờ?”
Trình
Vũ Phi có chút lơ đễnh, giọng hơi lạnh lùng: “Chỉ sốt thôi à, không có triệu
chứng gì khác sao?”
“Hừm...
chóng mặt, buồn nôn, đau toàn thân.” Tô Nhất Minh moi gan móc ruột, tìm ra bằng
hết các triệu chứng mà anh biết đem nói với bác sĩ bằng giọng ảo não.
“Ồ, tôi
đoán chỉ là bệnh cảm thường thôi, đừng quá lo lắng. Có thấy tức ngực, tim đập
nhanh không?” Tô Nhất Minh bỗng nhớ đến cuộc đối thoại của Trình Vũ Phi với
bệnh nhân lần trước. Cô nói bệnh cảm thường chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, uống nhiều
nước là sẽ tự khỏi. Không được, không thể để có ta nghĩ chỉ là bệnh cảm xoàng
được.
“Có,
tức ngực... tim đập nhanh.”
“Nhìn
phía trước có thấy tối sầm không? Có ngất lần nào chưa?” Giọng bác sĩ Trình có
vẻ quan trọng hơn một chút.
“Hừm...
Tôi vừa mới ngất đi.” Tô Nhất Minh nín thở nói dối.
Trình
Vũ Phi ở đầu dây bên kia trầm ngâm vài phút, rồi nói: “Vậy được rồi... Đang giờ
nghỉ trưa, tôi sẽ đến xem thế nào.”
Tim Tô
Nhất Minh như muốn vỡ tung, vội vàng đọc địa chỉ nhà mình, sau đó dọn dẹp một
chút, mưu mô cởi quần dài và áo ngoài ra, rồi lên giường nằm. Anh thấy mình
giống con chó sói trong chuyện cổ tích, ngụy trang thành bà ngoại nằm trên
giường giả bệnh, đợi cô bé quàng khăn đỏ đến để ăn thịt.
Khi cô
bé quàng khăn đỏ nhấn chuông cửa, Tô Nhất Minh bước xuống giường ra mở cửa, rồi
lại tiếp tục lên giường nằm, cất giọng mời cô vào vô cùng nham hiểm. Cửa mở,
một đám người nhốn nháo chạy bổ vào Tô Nhất Minh làm anh
khua chân, khua tay loạn xạ, suýt nữa là rơi xuống giường.
Trình
Vũ Phi kịp thời giữ anh lại, hét to tên anh, lật mí mắt anh lên, đấm vào ngực
anh vài cái, rồi dùng hết sức ấn ngực anh, làm Tô Nhất Minh đau đến nỗi sợ
hãinhảy dựng lên, phẫn nộ lớn tiếng với Trình Vũ Phi, “Bác sĩ Trình... cô đang
làm gì thế hả?” Cho dù ý đồ xấu xa của mình bị lộ thì cũng không đến nỗi vừa bị
đánh vừa bị nện như thế này chứ? Dù gì cũng là người lớn cả, đâu cần chơi trò
trẻ con ấy.
Tức
ngực, tim đập nhanh, còn bị ngất... Trình Vũ Phi dựa vào kinh nghiệm lâm sàng
phong phú của mình liền chẩn đoán Tô Nhất Minh có thể bị viêm cơ tim