
iếp đáp hả? Ai dám bắt nạt bác sĩ nhà anh thế? Nói anh biết đi, anh
sẽ đến cạo nửa đầu hắn, một bên lông mày cũng cạo luôn, để hắn ra dường không
dám nhìn ai…”
Trình
Vũ Phi không nhịn được cười khúc khích, nhưng vội nhớ ra nên nghiêm mặt lại, có
chút lúng túng, “Lại nói xằng bậy gì thế?”
“Không
phải sao? Vậy em tự bắt nạt mình rồi. Có mấy cách để em tự bắt nạt mình, một là
về thể xác, thí dụ như cắn phải lưỡi mình, vấp trúng dây điện ngã u đầu, bước
hụt chân vào hố xí…”
“Nói
mò…” Trình Vũ Phi tức cành hông.
“Hai là
về tinh thần. Thí dụ như chấp nhặt chuyện không đâu này, tự làm khổ mình này…”
Trình
Vũ Phi cúi đầu.
“Đoán
đúng rồi à?” Tô Nhất Minh nháy mắt.
“Không
đúng.” Trình Vũ Phi càng tức giận, “Chính là anh bắt nạt em!”
Tô Nhất
Minh trầm ngâm, thận trọng hỏi cô, “Em biết đọc suy nghĩ của người khác? Sao
biết anh định bắt nạt em? Anh vốn dĩ định chờ đến tối.”
“Đừng
có mơ!”
Tô Nhất
Minh tủm tỉm, “Mơ cũng không được sao? Mơ đâu có phải đóng thuế. Em bá đạo quá
đấy!”
“…”
Trình Vũ Phi nhanh chóng ăn hết thức ăn trong đĩa rồi đứng dậy bỏ đi. Chuyện
tấm hình kia cô không biết làm sao để nhắc đến cho khéo, cô không muốn trực
tiếp tra vấn Tô Nhất Minh, không muốn mình giống như bà la sát đánh ghen trên
tivi, hét vào mặt chồng khi phát hiện chồng tòm tem: “Mấy ngày trước anh đã làm
cái gì? Cùng với ai? Các người tằng tịu với nhau bao lâu rồi…” nhưng cô lại
không thể bỏ qua, không thể giả vờ như không có chuyện gì, chỉ còn cách né
tránh.
Tô Nhất
Minh đưa tay kéo lại, Trình Vũ Phi loạng choạng thế nào mà ngã ngồi lên đùi
anh, giằng co đến tội nghiệp, “Tô Nhất Minh, đây là chỗ công cộng!”
“Em
muốn đến chỗ chỉ có riêng hai ta cũng được, anh đưa em về nhà ngay bây giờ.” Tô
Nhất Minh lại thì thầm vào tai cô.
Trình
Vũ Phi bất lực trước một Tô Nhất Minh mặt dày mày dạn, tỏ vẻ khó chịu ngồi dịch
ra mép ghế.
“Bác
sĩ, em tức giận cũng phải nói có đầu có cuối, bằng không anh nghĩ quẩn, anh là
thích chấp vặt, tự hành hạ mình. Em như vậy anh mấy đêm không ngủ được cho
xem.”
Trình
Vũ Phi cũng không biết Tô Nhất Minh nói thật hay đùa, tức tối nguýt anh một
cái, lấy trong túi xách ra một tấm hình, nhẹ nhàng đặt trước mặt anh.
“Ảnh
đẹp quá chứ, trông anh đẹp trai quá!” Tô Nhất Minh cầm tấm ảnh lên, nói tỉnh
bơ.
Trình
Vũ Phi lặng lẽ trợn mắt nhìn anh, lại đứng dậy đòi bỏ đi, một lần nữa bị anh kéo
trở lại.
Tô Nhất
Minh lấy ra một bức ảnh khác đưa cho cô, Trình Vũ Phi ngẩn người ra. Bức ảnh
trước mặt cô cũng cùng một khung cảnh, chỉ khác góc chụp. Trong bức ảnh, người
phụ nữ tóc vàng quay mặt về phía ống kính, là một phụ nữ trung niên trên năm mươi
tuổi, thần thái ung dung nhã nhặn, dáng người vẫn thon thả, mái tóc vàng vẫn
mượt mà óng ả.
“Phụ nữ
Tây…đúng là gừng càng già càng cay.” Ngẩn người hồi lâu Trình Vũ Phi cuối cùng
ấp úng nói.
“Đây là
một cô giáo anh quen hồi học ở trường đại học L. Lần đi này lại may mắn gặp
được cô, vẫn thần thái thanh thoát đó.”
Trình
Vũ Phi cảm thấy sự việc rất kỳ quặc: “Tấm hình này…rốt cuộc là chuyện gì thế
nhỉ? Nhưng ai vô công rỗi nghề lại đi gọi điện thoại rồi gửi tấm hình này cho
em?”
Tô Nhất
Minh cười ung dung, “Ngoài anh ra thì còn ai vào đây nữa. Đây là một trò đùa
ngày Cá tháng tư. Cá tháng tư vui vẻ, cưng của anh!”
“…”
Tô Nhất
Minh dường như đã liệu trước Trình Vũ Phi sẽ nổi trận lôi đình, nên vẫn nhấn
nhá, thong thả, “Anh muốn qua trò đùa này nói với em, bất cứ thứ gì cũng có hai
mặt của nó, giống như tấm hình này, chụp ở những góc độ khác nhau sẽ gây ra cho
em những cảm nhận khác nhau. Có rất nhiều phụ nữ vừa gặp đã thích anh, một số
còn chủ động dâng hiến cho anh. Nhưng anh đã từng rất thật lòng yêu một vài lần
nhưng đều không có kết quả. Vì sao vậy? Vì ban đầu những người con gái đó đều
chỉ nhìn thấy mặt đáng yêu của anh, nhưng đến khi ở bên cạnh anh rồi họ mới
phát hiện ra anh có rất nhiều khuyết điểm. Anh cũng vậy. Cứ thế dần dà tình yêu
giữa anh với họ phai nhạt dần.”
“Có
nhất thiết phải dùng đến chiêu trò này không? Anh nói là được rồi, cái đạo lý
nông cạn này em cũng hiểu”.
“Cưng
à, hai lần trước chúng mình…Lần đó anh phát hiện em rất lo lắng rất sợ hãi.’
“Vô
liêm sỉ!”
“Đây
đâu phải việc gì đáng xấu hổ, nói gì đến vô liêm sỉ. Anh có nghĩa vụ dập tắt
nỗi lo lắng sợ hãi trong em. Anh đã suy nghĩ rất kỹ, em
sở dĩ lo sợ là vì thật ra vẫn chưa có lòng tin với tình yêu của anh.’
Trình
Vũ Phi im lặng.
“Anh
không muốn hứa hẹn những việc quá lâu sau này, nhưng anh có thể đảm bảo, anh
đối với em là thật lòng. Không hề có một chút gì là đùa giỡn em, cũng không hề
có ý nghĩ vô trách nhiệm. Ấy…cái này nói hơi quá, thật ra anh cũng có vài lần
có ý nghĩ bỉ ổi…Song bây giờ thì anh rất thật lòng.”
“Đồ
trứng thối!”
“Trứng
của anh em chưa nhìn thấy mà, sao biết thối? Anh chỉ muốn dẹp bỏ thành kiến của
em đối với anh, nhưng thấy rằng nếu chỉ nói với em khơi khơi thì không có sức
thuyết phục, đành phải nhân ngày Cá tháng tư nghĩ ra trò đùa này để nói với em
rằng anh rất thật lòng, muốn được ở bê