
ũ đưa cho cô
đang bị kẹt ở trong túi áo khoác, cô không tài nào lấy nó ra
được.
Về Minh Vũ cùng hai chị em sinh đôi, họ chỉ biết
đứng nhìn theo mà chẳng làm được gì. Tất cả cũng chỉ vì con
dao sắc bén ấy.
Tử Thông hí hửng nắm chắc phần thắng
trong tay, hiên ngang quay lưng bước đi mà chẳng có một chút lo
sợ nào. Hắn đang đưa người con gái của Minh Vũ ra khỏi khu ổ
chuột, hướng ra bãi đất trống và sắp sửa rời khỏi nơi đây.
Gia Cát khẽ cắn nhẹ cánh môi. Cô không thể đứng yên nhìn con
người ấy gặp nguy hiểm được. Đáng lý ra, giờ này cô đã ở bên
Anh quốc, nhưng cô về nước mục đích cũng chỉ vì muốn bảo vệ
cho Đông Nhi, nhưng nếu chỉ biết đứng nhìn thì còn gì là đúng
với mục đích cô ở đây nữa.
Chẳng một chút chần chừ,
Gia Cát chạy thật nhanh đến chỗ Đông Nhi hòng muốn cứu. Cô em
gái Gia Lương chỉ kịp gọi tên cô thật lớn.
Nghe tiếng
gọi, Tử Thông quay người lại. Mũi dao trong tay hắn theo phản xạ khi thấy có người chạy đến thì găm thẳng vào bụng Gia Cát.
Cô chỉ kịp rên lên một tiếng rồi khụy xuống. Con dao đẫm đầy
máu đỏ rơi xuống đất, Tử Thông hốt hoảng, chới với khiến Đông
Nhi trên vai cũng té xuống theo.
Đông Nhi mặc kệ cho khẩu súng của mình đã bị văng ra khá xa, mặc kệ những vết trầy
xước trên tay đang rướm máu, mặc kệ những cái đau rát vì vết
thương bị nhiễm trùng, cô chạy đến với Gia Cát, con người đã
không ngần ngại mà lao đến cứu cô.
- Cô đừng khóc...! -
Gia Cát thều thào nói trong tiếng thở hổn hển. Máu mỗi lúc ra một nhiều, nhưng cô vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra những giọt
nước mắt đang liên tục rơi xuống mặt mình nóng hổi. - ... Cảm
ơn vì nụ cười hôm đó... vậy nên, cô đừng khóc...
Gắng
rặng một nụ cười trên đôi môi tái nhợt, Gia Cát nắm chặt bàn
tay của Đông Nhi. Nụ cười hôm đó cô vẫn nhớ suốt. Nụ cười mà
có thể xóa tan tất cả lòng căm thù trong lòng cô, để cô được
ở đây, được phục vụ người mà chính cô tự xem là ân nhân chỉ
bằng một nụ cười...
Vừa dứt lời, bỗng dưng Đông Nhi
cảm thấy cơ thể mình đang được ai đó nhấc lên. Cô hốt hoảng
quay đầu nhìn lại thì Tử Thông đang bế cô lên trên vai rồi nhanh
chóng chạy đi. Bàn tay cô cũng tuột mất khỏi bàn tay Gia Cát,
Đông Nhi chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt Gia Cát đã nhắm nghiền lại, chẳng hề có một chút động đậy nào nữa.
Minh Vũ chộp lấy khẩu súng, liên tục nhắm vào Tử Thông mà bắn nhưng tất
cả đều trật vì khoảng cách quá xa. Tất cả diễn ra nhanh
chóng, nhanh đến mức Tử Thông đã biến mất, còn sót lại ở khu
ổ chuột này là một đẫm máu đỏ tươi của Gia Cát, vài giọt
nước từ Gia Lương và một mớ cảm xúc hỗn tạp của Minh Vũ.
Tử Thông đưa Đông Nhi lên xe, nhanh chóng ra lệnh cho đàn em chọc
thủng bánh xe của Minh Vũ để anh không thể đuổi theo.
Chiếc xe chạy mãi mất nửa ngày. Nó dừng lại ở một căn nhà xa hoa, tráng lệ được phủ một lớp sơn màu trắng kem. Tử Thông bế Đông Nhi từ ngoài vườn, băng qua chiếc cầu thang xoắn, tiếp tục vượt qua dãy hành lang.
Hắn dùng chân đạp vào một
cánh cửa của một căn phòng, mạnh bạo ném Đông Nhi vào trong
một cách không thương tiếc. Sau đó gằng giọng ''nhắc nhở'':
- Cô sẽ phải ở đây cả đời..!
Tử Thông đóng mạnh cánh cửa, cùng tiếng khóa chốt cửa bật lên. Đông Nhi mới biết mình bị giam.
Căn phòng cũng không đến nỗi tồi tàn, thậm chí nó còn mới
toanh. Có thể tất cả đủ để cho Đông Nhi cô sống cả đời, nhưng
bao nhiêu đó chẳng nhằm nhò gì với cô. Cô muốn về với Minh Vũ, về căn phòng hai màu trắng đen lạnh ngắt nhưng đầy hơi ấm từ
chồng cô.
Bước gần đến chiếc giường, Đông Nhi tiện tay ôm lấy cái gối vào lòng rồi bật khóc. Cô sợ...
...
Minh Vũ trở về nhà với ''hai bàn tay trắng'' mà không có Đông
Nhi. Anh chẳng thể nghĩ nổi, nếu Đông Nhi có mặt ở đây, cô sẽ
như thế nào khi Gia Cát không còn trên đời này nữa. Anh cũng
chẳng dám tưởng tượng nỗi, có một ngày, anh đã để vụt mất
Đông Nhi.
- Mau đi tìm cô ấy cho tôi!!! Nếu tìm không thấy cô ấy thì các người cũng đừng hòng về đây nữa..!!! - Liên tục đập lên chiếc bàn gỗ tội nghiệp trong phòng làm việc, Minh Vũ hét xa xả vào đám cận vệ mà anh cho là ''vô tích sự''.
Mất Đông Nhi...
... còn gì đau đớn hơn khi anh không giữ được người con gái anh yêu...
Thả người tự do ra chiếc ghế đệm trong chính căn phòng làm
việc của mình, Minh Vũ buông thỏng người. Anh nhắm chặt đôi
mắt, tự an ủi rằng khi anh mở mắt ra, Đông Nhi sẽ đứng trước
mặt anh mà chẳng hề đi đâu cả.
Nhưng đôi mắt màu