
hổ
phách vừa nhận được hình ảnh mọi thứ xung quanh, cái anh nhận
được chỉ là căn phòng vắng hoe chỉ có mỗi một mình anh lạc
lõng.
Không có Đông Nhi, Minh Vũ anh chẳng khác nào là cá sống thiếu nước.
***
*Rầm...!!*
- Con làm cái trò gì thế hả??? Chỉ có một tên như thế mà
làm cũng không xong...!!! - Đằng lão gia đập bàn đứng phắt dậy. Chỉ chỉ ngón tay trỏ vào thẳng mặt Minh Vũ trách móc. Đối
với ông, dù là việc lớn hay việc nhỏ, tất cả cũng phải đều
là co số 10 tròn trĩnh, dù có là số 9 ông cũng không tài nào
chấp nhận được.
- Ông không quan tâm đứa con dâu của ông
giờ này như thế nào sao? - Minh Vũ ngồi hơi khom người, anh đan
các ngón tay vào nhau, điềm tĩnh đưa mắt nhìn Đằng lão gia. Đôi mắt màu hổ phách bộc lộ sự giận dữ, đang liên tục trào lên
trong con người anh, nhưng cái vỏ bộc điềm đạm lại che đậy nó,
kiềm nén nó.
- Nó thì làm sao? Tại sao hôm nay nó không đến đây?
Minh Vũ nhếch môi bật cười. Anh hớp một ngụm trà thanh lọc
lại cái cổ họng đang sắp sửa trào cơn tức giận ra tới nơi. Nụ cười chua xót khi đến bây giờ, anh vẫn chưa biết vợ mình đang
ở đâu.
- Tử Thông đã bắt cô ấy...! Nếu ông không muốn
mất một nhân lực tài giỏi như cô ấy thì cho thêm người tìm cô
ấy về đi!
- Con đang ra lệnh cho ta sao, Minh Vũ? - Nheo
đôi mắt đã hằn nhiều vết chân chim nhìn con trai mình, Đằng lão gia không khỏi ngạc nhiên khi từ lúc Đông Nhi về làm dâu nhà
ông, Minh Vũ dường như trở nên bướng hơn và khó nghe lời ông hơn.
Nhưng Đằng lão gia ông đâu biết, tất cả những gì Minh
Vũ làm là đều vì Đông Nhi cả, anh muốn mọi thứ phải hoàn hảo và phải bình yên. Chẳng có mong muốn nào lớn hơn mong muốn là dẹp bỏ cái tổ chức Mafia P&R rắc rối này. Trong khi, tung
tích của Đông Nhi đến giờ Minh Vũ anh vẫn chưa biết dù chỉ là
một chút.
- Tùy...! Nếu ông cảm thấy tập đoàn đã đủ
vững mạnh rồi thì bỏ cô ấy đi! - Minh Vũ thong thả bắt chéo
chân rồi nhịp nhịp nó. Đưa ánh mắt thách thức nhìn Đằng lão
gia.
Có thể đối với người khác, họ sẽ chọn giải pháp dừng lại để bảo toàn tình trạng hiện tại. Nhưng đối với
Đằng lão gia, Minh Vũ biết rõ, một con người đầy hiếu thắng
như ông sẽ chẳng chịu ngồi yên. Đúng lúc đang có quân cờ tốt
là Đông Nhi, ông sẽ chẳng dễ dàng gì buông tha cho cô nếu cô chưa giúp cho tập đoàn P&R đi lên.
- Được thôi! Nhưng con
phải hứa với ta, nếu tìm được nó rồi, con phải tiêu diệt Tử
Thông bằng mọi cách, dù cho có mất đi tính mạng đi chăng nữa,
được chứ? Câu nói ấy, đủ khiến cho người khác sởn hết da gà. Nhưng nó lại hoàn toàn miễn dịch với Minh Vũ.
Anh hơi chau mày nhìn Đằng lão gia, rồi khóe môi dần nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Nụ cười khinh khi chế giễu
con người trước mặt, một người cha sẵn sàng hi sinh đứa con trai độc nhất chỉ để thỏa lòng mong muốn là giết chết một con
người.
Như vậy, có đáng không?
Minh Vũ đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng làm việc ba mình mà không nói một lời nào.
Tất nhiên Đằng lão gia cũng ngầm hiểu rằng, im lặng là đồng ý.
Nhưng cái sự đồng ý bồng bột của Minh Vũ không phải dành cho
Đằng lão gia, mà là Đông Nhi. Cô vẫn còn trong tay Tử Thông, dù
có để cho cái thân này đẫm máu, Minh Vũ anh cũng nhất định đưa Đông Nhi về.
....
Ngồi bần thần trên giường,
gương mặt mĩ miều không có cảm xúc nhìn chăm chăm vào khoảng
không trung yên tĩnh ngoài cửa sổ. Đông Nhi vẫn ôm chặt con gấu
bông mềm mại trong tay chẳng rời từ lúc cô bị nhốt vào đây. Tự xem nó là người bạn duy nhất lúc này, Đông Nhi không khỏi
thương nhớ Minh Vũ.
Đông Nhi không nhớ mình đã ở đây bao
lâu, cô chỉ biết ngày hoặc đêm qua ô cửa kính ngoài kia. Từ lúc bị ''buột chân'' ở đây, Đông Nhi cô không hề rơi lấy một giọt
nước mắt dẫu là duy nhất. Cô không muốn Minh Vũ biết được cô
đang tồi tệ như thế nào.
Điều đó lại khiến cho Tử
Thông cảm thấy thích thú ở cô, vì cô là người con gái dám ăn
gan trời. Bị nhốt ở một căn phòng trong căn nhà to lớn của một tên đầu gấu, vậy mà cô vẫn bình thản, thậm chí còn hống
hách hơn bình thường.
...
- Không ăn gì sao?
Giọng nói khàn đặc cắt ngang dòng suy tưởng của Đông Nhi, phũ phàng đưa cô trở về hiện thực phũ phàng.
Tử Thông đứng tựa vai vào cửa phòng, đôi môi mấp máy điếu
thuốc trên môi, liên tục phả ra các làn khói trắng đục. Không
nhận được hồi âm từ Đông Nhi, Tử Thông tiến đến gần, cái giọng khàn khàn có nồng nặc mùi thuốc lá lại cất lên.
- Ăn cái gi