
ay
cả ôm em một lần cũng không được sao?
Lợi Lợi
nắm lấy tay Chu Nam, run run khẩn cầu:
- Hãy
đi với em, sang Mỹ với em đi anh. Em sẽ sinh cho anh những đứa con xinh đẹp. Em
sẽ làm tất cả vì anh.
Chu Nam
nhìn cô buồn rầu, một lát sau, anh chầm chậm lắc đầu:
- Em
đừng nói gì nữa, chuyện đó không thể được. Như thế là quá tàn nhẫn với Tam Tam.
Ngoài anh ra, cô ấy chẳng có gì cả.
- Vì
nhà em có tiền nên anh mới bỏ rơi em sao?
-
Không, đó là vì cô quá đê tiện.
Hai
người lập tức quay đầu lại nhìn, Đông Tam đang đứng chôn chân cách họ không xa.
Trong khi cả hai còn đang bối rối không biết làm thế nào thì Đông Tam đã kịp
giáng cho Lợi Lợi một cái bạt tai như trời giáng.
- Tôi
đã nói rồi, nếu cô còn dám quấy rầy bạn trai tôi, tôi sẽ không tha cho cô.
- Tam
Tam! - Chu Nam theo phản xạ đẩy cô ra và kéo Lô Lợi Lợi ra sau lưng mình.
- Anh
đang nói rõ mọi chuyện với cô ấy, sao em... lại có thể đánh người vô lí như
thế?
Đông
Tam trân trối nhìn Chu Nam. Anh chưa bao giờ lo lắng cho cô như vậy, anh cũng
không hề đứng ra che chắn cho cô bao giờ. Chu Nam dường như cũng chợt nhận ra
được điều đó, anh thở dài, bước một bước về phía cô. Đông Tam loạng choạng lùi
lại mấy bước, cô chỉ tay vào mặt anh, giọng run run:
- Anh
đừng qua đây!
- Tam
Tam, lại đây, đừng giận anh nữa. - Dưới ánh đèn đường vàng vọt, mờ ảo, cô không
nhìn rõ nét mặt anh, nhưng Đông Tam bướng bỉnh lắc đầu:
- Đây
là lần thứ mấy anh bỏ tôi chạy theo đứa con gái khác? Anh đẩy tôi ra vì sợ tôi
làm tổn thương cô ta phải không? Tôi không thể lúc nào cũng tha thứ mãi cho anh
được. Anh phải hiểu, một khi tôi đã hận anh rồi thì không bao giờ tôi quay lại
nữa.
Lợi Lợi
nén khóc, rụt vai lại, nghẹn ngào sau lưng Chu Nam:
- Những
điều cô đã làm với tôi, tôi không cần cô phải xin lỗi, tôi chỉ muốn lấy lại
người đàn ông của mình, cứ cho là tôi có lỗi với cô đi, Tam Tam, cô không thể
cho anh ấy những gì anh ấy muốn...
- Câm
mồm! - Đông Tam đột nhiên quát to, tiếng khóc lập tức ngưng bặt. Cô cười nhạt
với cô gái đang nhòe nhoẹt nước mắt trước mặt mình - Xin lỗi là từ mà tôi ghét
nhất trên đời này. Các người nợ tôi những gì, tôi sẽ đòi lại hết. Chúng ta đến
đây là chấm dứt, vĩnh biệt.
Câu
cuối cùng, cô rành rọt ném từng chữ vào mặt Chu Nam. Chỉ có mấy từ mà như đau
đớn rút gan rút ruột, nói xong, cả người Đông Tam mềm nhũn không còn chút sức
lực nào. Nhưng làm thế nào được? Thế giới này chỉ có một mình cô chiến đấu đến
cùng. Cho dù trời nghiêng đất lở, cho dù thời thế thay đổi, cô cũng phải ngẩng
cao đầu người đi tiếp. Cô không nhìn họ, chầm chậm quay người bỏ đi, nhưng chỉ
được một lát thì đột nhiên chân mềm nhũn ra, cô ngã quỵ xuống nền đất.
Chu Nam
vội vã chạy đến đỡ lấy thân hình yếu ớt của Đông Tam. Cô không còn đủ sức để
đẩy anh ra nữa. Ánh trăng đêm hè trong sáng là vậy, sao cô lại cảm thấy quá đỗi
tuyệt vọng? Đôi mắt Chu Nam lấp lánh ánh nước, anh ôm chặt lấy cô, giọng nói
đầy đau khổ:
- Cho
anh thêm một cơ hội nữa được không? Về nhà với anh, ngoan, về nhà với anh nhé.
Cô cắn
chặt môi, cố không để rơi nước mắt. Cô không biết mình còn có thể tha thứ cho
anh thêm lần nữa hay không?
Ngày
hôm sau, Chu Nam dậy sớm sửa soạn sẵn đồ ăn sáng cho cô trên bàn rồi đi làm.
Trước khi đi, anh đứng trước giường ngắm nhìn cô rất lâu, tựa hồ như muốn lưu
giữ hình ảnh lúc này của cô mãi mãi trong lòng. Cô còn cảm nhận được nụ hôn tạm
biệt của anh chạm nhẹ xuống vầng trán xanh xao của mình.
Cuộc
hẹn với Đỗ Hiểu Hồng, cô đến rất đúng giờ.
Đỗ Hiểu
Hồng là một cô gái có tác phong rất chuyên nghiệp, tóc búi gọn, mặc bộ váy công
sở rất lịch sự. Vừa nhìn thoáng qua, Đông Tam liền nhận ra đây là một người đã
bị môi trường văn phòng mô thức hóa. Vừa nhìn thấy cô, Đỗ Hiểu Hồng nhanh nhẹn
đưa tay ra bắt rồi ra hiệu mời cô ngồi.
Họ hẹn
nhau tại quán cà phê dưới tòa nhà làm việc của Đỗ Hiểu Hồng, giờ đang là buổi
trưa, nhưng quán không có mấy người ra vào. Ánh nắng rực rỡ nhảy nhót trên
chiếc bàn gỗ màu xám, nhưng do điều hòa trong quán để ở nhiệt độ quá thấp nên
cô vẫn thấy chân tay lạnh cóng.
Đỗ Hiểu
Hồng hỏi sơ qua về tình hình của cô, sau đó trầm ngâm một lát rồi mới thận
trọng nói:
- Tình
hình của cô hơi phức tạp. Một năm nữa mới tốt nghiệp, nên bây giờ chỉ có thể
làm theo kiểu tập sự. Các công ty bây giờ cũng rất thực dụng, thời gian làm
việc không nhiều mà đòi lương cao, họ sẽ không nhận đâu.
Đông
Tam thu lại ánh nhìn, cúi đầu ngắm nghía thứ chất lỏng sóng sánh trong tách cà
phê trước mặt. Cô nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới chậm rãi trả lời:
- Nếu
bây giờ tôi quyết định thôi học thì liệu có thể tìm được công việc thích hợp
với tôi không?
Khuôn
mặt nghiêm nghị của Đỗ Hiểu Hồng thoáng vẻ ngạc nhiên:
-
Chuyên ngành của cô nếu học tiếp sẽ rất có triển vọng, bây giờ thôi học…
- Cô
nghĩ cơ hội có lớn không? – Cô bướng bỉnh hỏi.
Đỗ Hiểu
Hồng chăm chú nhìn cô gái có ánh nhìn kỳ lạ trước mặt:
- Cô
đúng là một cô gái kỳ lạ, nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ. Thế này đi, tôi
sẽ lưu ý giúp cô