Polaroid
Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323525

Bình chọn: 9.5.00/10/352 lượt.

́t. Trong Khiếu Khôn cư, Khanh Tuần hai tay buông thõng đứng giữa sảnh chờ

Khanh Cửu Ngôn mở lời. Không cần phải hỏi, hắn biết Khanh Cửu Ngôn tìm

mình đến đây tất nhiên sẽ nói rõ ý đồ. Khanh Cửu Ngôn tuy không có bộ

mặt lúc nào cũng hờ hững như của hắn, nhưng kẻ nào vọng tưởng nhìn ra

tâm ý của ông qua nét mặt thì quả thực hết sức sai lầm.

Nhìn

Khanh Tuần giống như khúc gỗ đứng im ở đó hồi lâu, Khanh Cửu Ngôn không

kìm được khẽ lắc đầu, trong lòng thầm thở dài. Thằng con này của ông

giống hệt như mẹ nó, sớm biết sẽ thành ra cái bộ dạng này, năm xưa ông

đã không đồng ý cho phu nhân một mình huấn luyện nó. Thôi, bây giờ có

hối hận cũng không kịp nữa, có điều trước mắt có một chuyện chắc sẽ kích thích nó một phen.

“Có người đến cầu thân với Tịnh nhi.”

Rất chậm rãi, ông nói ra một tin tức động trời, đôi mắt nhìn

chăm chăm vào Khanh Tuần không chớp, chờ mong phản ứng của hắn.

Ai ngờ đến một sợi lông tơ của Khanh Tuần cũng chẳng thấy rung

lên. “Long Nguyên Chủ, Phó Hân Thần.” Vẫn giọng khàn khàn, hắn

nói ra cái tên mà mình đã biết từ lâu. Y rốt cuộc vẫn tới

đây, tới mang Tịnh nhi rời xa khỏi hắn.

“Con biết?” Khanh

Cửu Ngôn hơi cau mày, chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt Khanh

Tuần, tỉ mỉ quan sát hắn một lượt. Ông thật muốn biết thằng

nhóc này suy nghĩ thế nào, không phải nó thích Tịnh nhi ư? Tại sao lại chẳng tỏ ra nôn nóng hay đố kị chút nào như thế? Hay

là nó che giấu quá tốt?

“Đã từng gặp.” Khanh Tuần không

để ý đến cử chỉ có phần khoa trương của Khanh Cửu Ngôn, thẳng

thắn nói ra điều mà tuy mình không muốn nhưng lại không thể

không thừa nhận: “Hai người bọn họ rất xứng đôi.”

Đêm

đó, sau khi biết tâm tư của Tịnh nhi, hắn đã bắt đầu đi điều

tra về thân phận và lai lịch của Phó Hân Thần, lúc có được

thông tin xác thực, hắn còn từng đích thân tới Trường An để

gặp Phó Hân Thần một chuyến. Đó quả thực là một nam nhân có

đủ điều kiện khiến tất cả nữ nhân xiêu lòng, mà càng quan

trọng hơn là Tịnh nhi cũng thích y.

“Vậy sao?” Khanh Cửu

Ngôn không giận mà cười vang, rồi xoay người quay trở lại ghế

ngồi xuống. Thằng bé Tuần nhi này rốt cuộc có biết nó đang

đẩy người trong lòng ra ngoài hay không, chẳng lẽ nó thật sự

không để tâm chút nào? Nó đã không biết cách tranh giành, vậy

đành để người cha này đứng ra làm chủ vậy. Bất kể thế nào,

bậc làm cha mẹ luôn hy vọng con cái mình được hạnh phúc, cho

dù việc đó có thể tước đoạt đi hạnh phúc của một người

khác, bọn họ cũng sẽ không hề do dự. “Nhưng ta sẽ không đồng

ý.”

Khanh Tuần im lặng, một hồi lâu sau mới hỏi: “Tại

sao?” Nếu xét theo tư tâm, hắn tất nhiên cũng không hi vọng sư

muội đi lấy người khác. Nhưng tệ một điều là hắn đã biết tâm

tư của sư muội, lại không thể giả bộ như không biết để giữ

nàng ở lại bên cạnh mình, rồi suốt ngày nhìn nàng u sầu, đau

khổ. Việc như thế hắn không làm được, huống chi hắn cũng không

nỡ để sư muội phải thương tâm. Hắn thà một mình mình chịu đau

khổ cũng nhất quyết phải giúp Tịnh nhi hoàn thành tâm nguyện.

“Bởi vì nó là thê tử mà ta đã chọn cho con.” Một giọng nói khàn

khàn thô lỗ đột ngột vang lên, rồi từ phía sau tấm bình phong

đi ra một nữ nhân cao gầy, xấu xí vô cùng, trong đôi mắt màu nâu nhạt của bà chiếu ra những tia sáng rực, khiến người ta không

dám nhìn thẳng.

Trên mặt Khanh Cửu Ngôn lập tức hiện lên một nụ cười yêu chiều, đưa tay ra ôm nữ nhân vào lòng.

Vì động tác ấy của ông, khuôn mặt xấu xí của nữ nhân kia đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

“Con không cần.” Sớm đã quen với những động tác thân mật không hề

né tránh người ngoài của cha mẹ, Khanh Tuần tỏ ra thản nhiên như thường, chỉ hờ hững nói ra quan điểm của bản thân. Khi nghe

thấy lời mẫu thân, phản ứng đầu tiên và trực tiếp nhất của

hắn chính là trái tim loạn nhịp. Nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt

ai oán âu sầu của Tịnh nhi, hắn chỉ đành dằn lòng nói ra

những lời trái với tâm ý.

“Con cần.” Giọng nói và vẻ

mặt của Khanh phu nhân lập tức trở nên nghiêm khắc: “Trên đời

này chỉ có Tịnh nhi là không sợ con, do đó nó nhất định phải

lấy con. Ta không cho phép đứa con mà ta thương yêu nhất suốt đời độc lai độc vãng.”

“Phu nhân nói đúng lắm!” Khanh Cửu Ngôn vuốt râu phụ họa, thực đúng như câu phụ xướng phu tùy.

Khanh Tuần lại một lần nữa im lặng. Hắn biết tác phong cứng rắn

của mẫu thân, chuyện gì đã nhận định thì rất khó thay đổi.

Trừ khi trong lòng đã có người khác, nếu không dù hắn không

thích Tịnh nhi, Tịnh nhi cũng vẫn nhất định phải lấy hắn.

Nhưng hắn sao có thể cưỡng é