Diệm Nương

Diệm Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323594

Bình chọn: 8.5.00/10/359 lượt.

p Tịnh nhi như thế được.

“Con không cần Tịnh nhi.” Rất hờ hững, hắn ép mình nói ra những

lời trái lương tâm: “Trong lòng con đã có người khác.”

Khanh Cửu Ngôn không khỏi mở to đôi mắt. Có người khác? Không phải nó thích Tịnh nhi sao, hay là ông đã hiểu lầm rồi?

Khanh

phu nhân thì lại cười lạnh không ngớt: “Ai?” Đứa con này của bà từ nhỏ đã thích Tịnh nhi, nó nghĩ bà là kẻ mù hay sao chứ?

Đối với nữ nhân khác, nó thậm chí còn chẳng buồn ngó đến,

trong lòng ngoài Tịnh nhi thì còn có ai khác được? Tâm ý thành toàn cho Tịnh nhi của nó có lẽ nào bà lại không nhìn ra,

nhưng bà quyết không cho phép nó tự làm khổ mình như vậy.

Khanh Tuần hơi ngẩn ra. Hắn tất nhiên chỉ nói bừa như thế, trong lòng hắn, ngoài Tịnh nhi ra căn bản không có tên của nữ nhân nào

khác, bây giờ bắt hắn nói ra một cái tên, quả thực còn khó

hơn lên trời. Nhưng thần sắc hắn lại chẳng hề biến đổi, ánh

mắt nhìn thẳng vào cặp mắt có thể soi thấu tâm can người ta

của mẫu thân một cách không hề sợ sệt, có điều lại không nói

năng gì cả, tựa như không muốn trả lời.

Nếu hắn nôn

nóng kiếm cớ thoái thác, hoặc nói bừa một cái tên nào đó,

Khanh phu nhân có lẽ đã khẳng định được tâm tư của hắn, nhưng

lúc này thấy con không nói năng gì như vậy, trong lòng bà bất

giác cảm thấy bồn chồn, liệu có phải trái tim nó thật sự đã có người khác rồi không?

Hít sâu một hơi, bà bình tĩnh trở lại, nói với giọng dịu dàng hết mực: “Tuần nhi, con nói

với ta, đó là cô nương nhà nào, để ta làm chủ cho con.”

Khanh Tuần chậm rãi lắc đầu, dùng giọng khàn khàn đáp: “Con không

muốn ép cô ấy.” Trong khoảnh khắc, hắn đã nghĩ xong đối sách,

chỉ cần mẫu thân tin rằng hắn đã có người khác, không muốn

lấy Tịnh nhi, như thế sau này suy nghĩ về các điều lợi hại,

bọn họ quyết sẽ không từ bỏ mối hôn sự rất có lợi cho nhà

họ Khanh này. “Ngoài ra, con sẽ không lấy Tịnh nhi.” Dứt lời,

hắn liền xoay người muốn rời đi.

“Đứng lại!” Khanh phu

nhân cả giận, giãy ra khỏi lòng Khanh Cửu Ngôn đứng bật dậy.

Hồi còn trẻ tính cách bà rất nóng nảy cổ quái, đi theo Khanh

Cửu Ngôn nhiều năm như vậy mới cải thiện được phần nào, lúc

này làm sao chịu nổi thái độ bất kính như thế của Khanh Tuần.

“Nếu hôm nay không được nhìn thấy vị cô nương đó, ta sẽ lập tức cử hành hôn lễ cho con và Tịnh nhi. Mặc kệ Long Nguyên Chủ gì

đó, cho dù là đương kim Hoàng thượng, lão nương cũng không thèm

để vào mắt.” Lời của bà quả thực không phải nói quá, ít

nhất thì bây giờ Hoàng thương cũng không dám đắc tội với nhà

họ Khanh, bởi vì những hậu quả kèm theo không phải là điều mà triều đình có thể gánh chịu được.

“Phu nhân bớt giận.” Khanh Cửu Ngôn vội vàng an ủi, đồng thời trong lòng ông chợt

nhớ đến một người: “Tuần nhi, sao con cứ phải làm mẹ con tức

giận như thế? Tháng trước từ Điền Nam trở về, con đã cứu một

nữ tử, đó có phải là người trong lòng con không?” Nếu không,

với tính cách của thằng bé này, sao có thể vô cớ cứu người

cho được?

Nghe phụ thân nhắc đến chuyện này, trước mắt

Khanh Tuần bất giác hiện lên ánh mắt quật cường của nữ tử áo

đỏ vừa rồi, cô ta cũng không sợ hắn gì cả. Nghĩ tới đây, hắn

biết mình đã có người thích hợp thay thế, chỉ mong thủ hạ

còn chưa vứt cô ta ra ngoài phủ mà thôi.

“Vâng.” Nhắm mắt lại, hắn ép mình lên tiếng thừa nhận. Phải biết rằng hắn

trời sinh có tật lạ, vô cùng thích sạch sẽ, không thể nào

chịu nổi nữ tử phong trần dung tục, lúc này bắt hắn phải coi

một nữ tử như thể là người trong lòng, quả thực chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn vô cùng không thoải mái.

“Ồ!” Khanh phu nhân hơi nheo mắt lại, liếc qua phía Khanh Cửu Ngôn: “Sao tiện thiếp không biết thế?”

Khanh Cửu Ngôn vội vàng cười bồi đáp: “Khi đó nàng còn đang ở Thừa

Phụng, mà ta cũng chỉ nghe hạ nhân nói thế thôi, còn tưởng là

chúng nó nói bừa, cũng không để bụng, ai ngờ… hề hề, lại là

sự thực.” Đừng thấy ông ở bên ngoài làm mưa làm gió mà lầm,

một khi về nhà là chẳng còn chút oai phong, trở thành một nhân sĩ râu quặp điển hình, trong phủ không có ai không biết. Nhưng

ông lại chẳng hề để ý, còn coi đó là điều vinh quang.

Hậm hực trừng mắt nhìn phu quân một cái, Khanh phu nhân không tiếp

tục dây dưa mà ngoảnh đầu sang nhìn Khanh Tuần đang đứng giữa

phòng, mặt mày hờ hững, trên khuôn mặt nở một nụ cười cao thâm khó lường. Khanh Cửu Ngôn nhìn mà thầm run sợ, phải biết rằng

hồi trẻ ông cũng từng không ít lần phải chịu khổ vì n


XtGem Forum catalog