Disneyland 1972 Love the old s
Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322954

Bình chọn: 7.5.00/10/295 lượt.

lưng đi nhanh về phía trước.

Lúc vào học thì không giống vậy nữa, mấy chục học sinh ngồi trong một

căn phòng sáng ngời, nhìn giáo viên trẻ tuổi viết bài trên bảng đen,

loại cảm giác này thật sự rất tốt. Không giống như lúc ở trên đảo, vài

giáo viên vây quanh kèm cặp một mình cô, mà ham muốn chiếm hữu của Lãnh

Ngạo thật sự rất mạnh, các giáo viên đều là những người phụ nữ bốn mươi

năm mươi tuổi. Thử nghĩ xem, một thiếu nữ trẻ tuổi được mấy phụ nữ lớn

tuổi dạy kèm tại nhà, lúc học làm sao có cảm giác tốt được?

Tự do là tốt nhất.

Đột nhiên một luồng gió thổi vào cửa sổ, Thước

Tiểu Khả híp mắt cảm nhận, hóa ra đây chính là hương vị của tự do.

Sau khi học thêm hai tiết nữa, rốt cuộc cũng được tan học. Cô duỗi cái

lưng mỏi, dọn dẹp sách vở rời khỏi phòng học. Vẫn như trước đây một mình đi trong sân trường, không để ý ánh mắt của người khác, chỉ lẳng lặng

đi tới.

Cổng trường gần ngay trước mắt, nhưng vì một người xuất hiện lại làm cô chùn bước.

Lăng Thiên không mặc áo blouse trắng mà mặc T shirt thoải mái nhẹ nhàng, lười biếng dựa vào chiếc xe ô tô màu trắng bên cạnh. Thước Tiểu Khả

cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh mặc thường phục, so với mặc áo blouse thì có cảm giác gần gũi nhiều hơn.

Cô không biết cô có bao nhiêu ước muốn được chạy tới đó, kéo tay áo của

anh nói: “Lăng Thiên, em là Thước Tiểu Khả, bây giờ em đã được tự do

rồi.”

Nhưng nghĩ thì nghĩ, cô tuyệt đối không dám, vì thế cô ôm chặt cặp sách, tựa như không có việc gì đi ra cổng trường.

Lúc đi ngang qua Lăng Thiên, cô không liếc mắt nhìn anh lấy một cái, đuôi tóc lúc lắc đi nhanh như gió.

“Tiểu Khả!” Cô nghe giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

Ngừng lại vài giây, rồi không để ý đến, cô tiếp tục đi về phía trước.

“Anh biết em chính là Thước Tiểu Khả.” Giọng nói không còn nhu hòa như

xưa mà cực kỳ kiên định: “Em không chịu nhận anh, nhất định là có nguyên nhân gì đó, không thể nói với anh được sao?”

Cô ôm cặp sách chặt hơn, vẫn không quay đầu lại.

Trên người cô mang theo một hương vị nhàn nhạt bẩm sinh, một cơn gió

thổi qua khiến không khí phía sau cô cũng thoang thoảng mùi thơm.

“Thước Tiểu Khả, nếu em tin anh thì hãy nói cho anh biết rốt cuộc là có

chuyện gì đi.” Lăng Thiên nhất quyết không tha, thấy cô đi xa, anh bỏ xe chạy đuổi theo.

“Tiểu Khả, em có còn nhớ Tiểu Đản Đản không?”

Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới đã khiến cô nhớ lại cuộc sống bị

giam cầm ở nước A kia, còn có một Lãnh Ngạo như ma quỷ, tâm tính không

bình thường.

“Tiểu Đản Đản bị chết oan, nhưng cảnh sát lại không tìm được hung thủ,

chuyện này khiến anh không còn lòng tin với công việc ở nước A, nên anh

mới trở về đất nước của mình.”

Trên một con đường nhỏ, một nữ sinh vội vàng đi tới, phía sau có một

người đàn ông cao lớn bám theo sát gót. Bất kể người đàn ông đó có nói

gì, tiểu nữ sinh vẫn cứ thờ ơ.

“Thước Tiểu Khả, lần đầu gặp em, anh đã cảm thấy em là một cô gái rất

đặc biệt. Em tựa như mê dược, hấp dẫn anh sâu sắc, sau khi em bị người

đàn ông đó đưa lên máy bay, anh cho rằng sẽ không còn được gặp lại em

nữa…” Lăng Thiên bắt đầu dùng tình cảm từ từ đánh tan phòng tuyến trong

lòng cô, nhưng anh còn chưa nói hết thì Thước Tiểu Khả đã không kềm chế

được, cô đột nhiên quay đầu quát lớn với anh: “Đủ rồi, Lăng Thiên, bác

sĩ Lăng.”

Lăng Thiên cho rằng cô bị anh làm rung động, tim đập nhanh hơn.

“Tôi nói lại lần nữa, tôi không phải là Thước Tiểu Khả. Tôi tên là Ngô

Khả. Tôi chưa từng đến nước A, xin anh đừng đi theo tôi nữa!” Những lời

tuyệt tình phải nói ra, tâm Thước Tiểu Khả cũng rất đau đớn.

Cô thật không ngờ chỉ ở cùng với anh một tháng, lại chia tay hơn một

tháng, ở một nước nhỏ thế này anh lại thổ lộ với cô. Sâu trong lòng, cô

cũng khát vọng một tình cảm chân chính, nhưng cô không xứng. Nếu cô nhận tình cảm của anh, cũng có nghĩa là hại anh. Cho nên, giữa bọn họ không

thể có một chút dây dưa nào.

“Anh đã hỏi qua cậu con trai đang nằm viện kia rồi. Cậu ta nói, em chỉ

mới chuyển đến trường này một tháng trước, anh cũng đã tra xét hộ tịch,

em mới đăng kí hộ khẩu gần đây thôi, người tên Ngô Sương kia cũng chỉ là mẹ nuôi của em.” Lúc bình thường, Lăng Thiên luôn có dáng vẻ ôn hòa,

nhưng vào lúc quan trọng, anh cũng sẽ có bộ mặt khác.

Thước Tiểu Khả nghe thấy thế, cô cảm thấy như người sống bị lật một lớp da lên.

Lăng Thiên lớn lên ở đây, tra xét những thứ này với anh chỉ là chuyện dễ dàng, nhưng anh vẫn không thuyết phục được cô, nói đúng hơn là tâm

Thước Tiểu Khả cũng rất cảm động, nhưng vẻ ngoài lại không để lộ ra.

“Cho dù là vậy thì tôi vẫn không phải là Thước Tiểu Khả.” Giọng nói của

cô rõ ràng là đã yếu đi nhiều, cô không dám nhìn anh, cô sợ, sợ chỉ cần

liếc nhìn anh một cái thì cô sẽ không chịu nổi nữa.

“Em đang sợ cái gì vậy? Thước Tiểu Khả.” Lăng Thiên từ phía sau bước lên trước, chặn đường cô.

Nếu nói ở nước A, bên cạnh cô có một vị hôn phu bảo vệ thì lúc này ở

Brunei không còn người đàn ông kia nữa. Cho dù cô mới học đến trung học, mới mười sáu tuổi thì sao chứ, ở đất nước Brunei này cũng đã đến tuổi