Điên Cuồng Độc Chiếm

Điên Cuồng Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322963

Bình chọn: 8.5.00/10/296 lượt.


kết hôn rồi. Nhưng vì sao cô vẫn cứ trốn tránh anh.

Có cơ hội nhất định phải lập tức nắm lấy, anh tuy chỉ là một bác sĩ bình thường nhưng cũng hiểu rõ đạo lý này, càng hiểu rõ tiểu cô nương của

anh đã động tâm rồi! Edit & Beta: Nhi

Thước Tiểu Khả chỉ cúi đầu nhìn đôi giầy trên đất.

Giầy thể thao của Lăng Thiên rất mới, hẳn là vừa mua cách đây không lâu, mà giầy da của cô tuy cũng mới, nhưng đi dọc đường đã bị lấm bụi đất,

cũng tựa như cô, bề ngoài xinh đẹp như hoa, nhưng thân thể lại bẩn vô

cùng.

“Sao em không nói gì?” Lăng Thiên cảm nhận được sự xúc động của cô, “Khả Nhi, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.”

Thước Tiểu Khả bị tiếng nói to của anh làm lạc mất tâm trí, bởi vì hai

chữ “Khả Nhi” này do anh nói ra có một cảm giác khác, nó như một dòng

suối trong thấm nhuận vào tận đáy lòng, nhưng nếu nó do Lãnh Ngạo nói ra thì lại như một chú ngữ của ác ma.

Cô bị ma xui quỷ khiến ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt

kia, lúc này cô mới nhận ra đôi mắt này mới là thứ mà cô mong muốn.

“Lăng Thiên, không phải là em không nhận anh, mà do em thật sự rất sợ.”

Cô lắc mạnh đầu, “Nói với anh những lời này cũng có ích gì chứ, anh

không hiểu, anh không hiểu.”

Đôi tay rộng của Lăng Thiên giữ chặt hai vai cô, “Đừng sợ, nhìn vào mắt

anh, em nhìn kỹ vào mắt anh đi.” Anh giống như một nhà thôi miên, từ từ

làm mềm tâm của Thước Tiểu Khả.

Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm nồng nàn.

“Lăng Thiên, đôi mắt anh thật sự rất trong, nhưng mắt em lại quá hỗn

độn, em không xứng với anh đâu.” Nước mắt nóng ướt ngậm ngùi trong hốc

mắt của Thước Tiểu Khả.

“Khả Nhi, em đừng sợ, ở đây là Brunei, chỉ là một nước nhỏ, không ai có

thể biết chúng ta ở cùng nhau, đúng không?” Lời nói của Lăng Thiên như

một cơn gió nhẹ, thổi tới gương mặt của Thước Tiểu Khả, âm ấm.

“Thật vậy sao?” Phòng tuyến tâm lý trong Thước Tiểu Khả rốt cuộc cũng bị phá tan.

Lăng Thiên giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua gương mặt cô: “Là thật, có anh ở đây, anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc tự do tự tại.”

Tim của Thước Tiểu Khả bị hòa tan hoàn toàn rồi, cô ném cặp sách trong tay xuống, nhào vào lòng anh.

__

Trong xe ô tô màu trắng, Thước Tiểu Khả dựa vào ghế lái phụ ngủ thiếp

đi, đây là giấc ngủ an ổn nhất từ trước đến nay của cô. Trên lông mi dài vẫn còn đọng nước mắt, nhưng khóe miệng ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt vẫn

khiến người ta cảm giác được lúc này cô đang hạnh phúc.

Lúc chập tối, gió lạnh thổi về, Lăng Thiên xoay người ra băng ghế sau

lấy áo khoác choàng lên người cô, sau đó kéo kính xe bên cạnh cô lên,

rồi anh quay đầu nhìn ánh chiều tà ngoài cửa.

Lúc này, tâm tình của anh đang rất phức tạp.

Sau khi anh và Thước Tiểu Khả nhận nhau thì bọn họ lên xe, nói rất nhiều điều với nhau, đa phần là cô nói còn anh nghe. Anh vốn tưởng rằng người đàn ông ở nước A kia chỉ là giàu có thôi, không ngờ anh ta lại là vua

trong giới hắc đạo, là người máu lạnh người khác vừa nghe tin đã sợ mất

mật. Mà quá khứ của Thước Tiểu Khả cũng không đơn thuần như anh nghĩ, cô vừa sinh ra không bao lâu đã phải rời khỏi người nhà, bị người đàn ông

điên cuồng kia, cũng là vị hôn phu của cô chiếm lấy nuôi dưỡng. Hơn một

tháng trước cô mới may mắn thoát khỏi hắn, sau cùng vì liều mình cứu một đại ca hắc bang, cô mới có được tự do. Tự do này là do cô dùng mạng

mình đổi lấy. Một cô gái nhỏ mười sáu tuổi mà lại có can đảm như vậy,

thật sự khiến anh phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Nghĩ đến đây, anh cảm thấy ánh chiều tà ngoài chân trời kia rất đẹp, đỏ rực như khuôn mặt của Thước Tiểu Khả.

Anh quay đầu nhìn khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn kia lộ ra dưới lớp áo bành tô, lông mi dài phủ một lớp bóng mờ, chóp mũi thở ra hơi thở cực kỳ mê

người, còn có đôi môi đỏ mọng kia lại càng mê hoặc anh hơn nữa.

Cô rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại phải trải qua nhiều chuyện

như vậy, có thể nói đó như một truyền kỳ nhiều màu sắc. Anh có thể gặp

được cô còn là một duyên phận vô cùng kỳ diệu. Thử hỏi, thế giới rộng

lớn như vậy, hai người chia tay hơn một tháng mà lại có thể gặp được

nhau ở một quốc gia khác. Cho nên anh phải trân trọng cô thật tốt, trong lòng anh, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ thuần khiết như hoa mà thôi, anh

muốn dùng vòm ngực rộng lớn của mình che chở cho cô, bảo vệ cô, không để cô phải chịu thương tổn gì nữa.

Sau khi ánh hoàng hôn dần tắt ở phía chân trời, Thước Tiểu Khả ngủ thiếp một hồi cũng tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt tươi cười

như ánh mặt trời của Lăng Thiên. Cô rất muốn, về sau mỗi ngày mở mắt ra

đều có thể nhìn thấy anh như vậy.

“Lăng Thiên, em ngủ bao lâu rồi?”

Lăng Thiên nhìn đồng hồ trên tay: “Khoảng hai mươi phút.”

Cô bật ngồi dậy: “Khuya rồi, em phải về thôi.”

“Chúng ta vừa gặp lại nhau mà, ăn tối cùng nhau đã chứ.” Lăng Thiên đưa

điện thoại cho cô: “Gọi điện thoại về nhà, nói với mẹ nuôi em ăn tối

xong rồi sẽ về.”

“Chuyện này…” Thước Tiểu Khả do dự, cô có một gia đình tự do ở Brunei

này, có mẹ nuôi, sau khi tan học là về nhà ngay, chưa từng ăn cơm bên

ngoài bao giờ.

Thấy cô do dự, Lăng Thiên cười nói:


Lamborghini Huracán LP 610-4 t