
ãy rất nhiều, nhưng anh biết thế này
chưa là gì cả, bão tố thật sự vẫn chưa đến đâu. Edit & Beta: Nhi
Nhà hàng vẫn đông đúc như trước, ông chủ nở nụ cười có chút cứng ngắc
đón khách vào tiệm. Khi thấy Lăng Thiên và Thước Tiểu Khả sóng vai cùng
đi vào, nụ cười ông ta vụt tắt, nhưng ngay sau đó lập tức khôi phục lại.
“Hôm nay các phòng đều đầy hết rồi, tôi đưa hai người đến một bàn gần cửa sổ ngoài đại sảnh nhé.” Ông chủ nở một nụ cười là lạ.
Lãnh Ngạo ôm trọn thắt lưng của cô nói: “Khả Nhi, tôi không thích tên
bác sỹ này, em nói rõ với anh ta tôi có phải ma quỷ hay không, rồi chúng ta rời đi cũng không muộn.”Thước Tiểu Khả do dự một hồi, cố gắng giữ
bình tĩnh, sau đó cô hất mặt nói với Lăng Thiên: “Lăng Thiên, anh ấy
không phải ma quỷ, anh ấy là vị hôn phu của em, em phải cùng anh ấy rời
khỏi Brunei.” Nói xong cô lại quay qua Lãnh Ngạo, “Đi thôi, em mệt rồi.”
Sau khi Lăng Thiên tỉnh táo lại, anh mới hiểu cô vì bảo vệ tính mạng cho anh mới phải bất đắc dĩ ăn nói khép nép như vậy. Còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô dựa vào lòng người đàn ông khác, càng đi càng xa.
Thước Tiểu Khả bị Lãnh Ngạo mang đi, lúc ngồi vào máy bay tư nhân, vẻ
mặt của cô rất bình tĩnh, vì Lãnh Ngạo cũng không làm gì Lăng Thiên, đây là một chuyện tốt đối với cô.
“Mệt sao?” Lãnh Ngạo kéo tay cô, đặt bờ môi lạnh như băng của mình lên mu bàn tay cô.
Cô lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng sáng chói mắt, sao lấp lánh
đầy trời, màn đêm vốn đẹp như vậy nhưng trong mắt cô lại rất xấu xí.
Brunei, đất nước này đã từng mang đến cho cô sự tự do và niềm vui, đã
từng cho cô một đoạn tình cảm tốt đẹp, lại biến mất khỏi mắt cô chỉ sau
một buổi tối.
Cô phải trở lại cuộc sống như trước kia.
Hai giờ sau, máy bay đã đến hòn đảo trên sông ở nước A. Lúc Thước Tiểu
Khả được Lãnh Ngạo ôm xuống máy bay, tất cả hạ nhân trên đạo đều có măt
để nghênh đón cô trở về. Đứng đầu là Lãnh bà đang xúc động nhất, ánh mắt bà nhìn cô như nhìn một đứa trẻ bỏ trốn nay đã tìm được đường về.
Cô vốn tưởng, Lãnh Ngạo tìm thấy được cô sau nửa năm sẽ mừng rỡ như
điên. Nhưng từ lúc rời khỏi Brunei trở lại nước A, mọi thứ đều có vẻ yên ổn. Cô cảm thấy có phần kỳ quái, chẳng lẽ trong khoảng thời gian nửa
nam cô rời khỏi anh, tính tình của anh đã chuyển biến rồi.
Trở lại căn phòng ngủ u ám quen thuộc kia, tất cả mọi thứ đều không thay đổi, chỉ riêng chiếc giướng lớn vì không có cô nửa năm mà trở nên thiếu hơi người. Cô ngồi trên giường, vươn tay muốn sờ vào nệm giường, nhưng
một tiếng ‘loảng xoảng leng keng’ lại vang lên bên tai.
Cô mở đèn đầu giường, ngẩng mặt nhìn lên, phát hiện ra một sợi xích sắt
được đặt trên giường. Sợi xích rất dài, một đầu cố định trên vách tường
đầu giường, đầu còn lại có một cái khóa.
Lúc này Thước Tiểu Khả mới nhận ra tính tình của Lãnh Ngạo vẫn không hề
thay đổi, anh vẫn như trước đây, trước mặt người khác là một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác, thậm chí càng điên cuồng hơn.
Ngón tay cô chạm khẽ vào xích sắt, nó còn lạnh lẽo hơn cô tưởng, cô lập
tức rụt tay lại, nhìn sợi xích như một con rắn đang cuộn mình trên
giường rồi từ từ lùi về sau, mãi đến khi lưng cô tựa vào cánh cửa, cô
mới giật mình tỉnh lại.
Cô xoay người vặn tay nắm cửa, nhưng cửa đã khóa, cô cuộn tay đánh mạnh
lên cửa vài cái, nhưng vẫn không có ai đến mở cửa cho cô.
Cô vô lực thất vọng đến cực điểm, từ từ tụt xuống. Trước kia cô không có tự do, nhưng vẫn có phạm vi hoạt động nhất định, còn có một lượng lớn
bảo vệ tùy ý cho cô sai khiến mắng nhiếc. Nhưng bây giờ trở về, có phải
cô không thể đi ra khỏi căn phòng này được nữa hay không, cuộc sống sau
này có phải đều sẽ làm bạn cùng sợi xích này hay không.
Lúc cô đang tuyệt vọng, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nặng nề
dường như vang vọng khắp cả đảo. Có thể có bước chân trầm ổn như vậy chỉ có một người thôi, Lãnh Ngạo.
Cửa được mở ra, cô thấy Lãnh Ngạo cầm một tập tài liệu màu xám trên tay, đầu hơi ngẩng lên, đôi mắt có một sự khủng hoảng khó hiểu. Anh cúi
xuống nhìn cô từ trên cao, cổ áo cô hơi mở rộng, cảnh xuân vô hạn bên
trong ẩn hiện, khiến hạ thể của anh từ từ căng phồng lên.
Nửa năm, vì cô biến mất mà anh cũng cấm dục nửa năm. Đêm nay, anh muốn
đòi lại toàn bộ sự trống rỗng và thương nhớ trong nửa năm đó.
Anh ngồi xổm xuống, chỉnh lại mái tóc hơi rối của cô: “Khả Nhi, nền đất lạnh, đứng lên đi.”
Thước Tiểu Khả túm chặt lấy tay anh: “Ngạo, không phải là em trốn khỏi anh, là do tên bại hoại đáng giận kia bắt em đi.”
Ngón tay anh chuyển qua mái tóc dài sau lưng cô, xúc cảm vẫn mềm mại như trước. Anh đỡ cô lên, đóng cửa lại, ngửi mùi thơm trên tóc cô nói: “Khả Nhi, không phải lỗi của em, rốt cuộc em đang sợ gì vậy?”
Cô bị hỏi khó, đúng vậy, cô sợ cái gì chứ?
“Em sợ anh giận.” Cố gắng nở một nụ cười, cô liếc mắt nhìn sợi xích sắt trên giường.
Anh vỗ vỗ gò má trắng trẻo của cô: “Anh không giận.”
“Nếu không giận, vậy xích sắt trên giường là dùng làm gì?” Cô giả như không có chuyện gì hỏi.
Anh không trả lời mà kéo tay cô đến ngồi xuống giường: “Không nên hỏi nhiều như vậy,