
nhẹ nhàng trấn an.
- Lỡ chúng vẫn đợi mình ở cổng chợ thì sao?
- Cùng lắm đánh một trận chứ sao – Minh cười khẩy – Chợ này có cổng phụ,
chắc bọn nó nghĩ mình đã ra bằng lối cổng phụ rồi. Dù sao, để chắc ăn
thì mình kiếm chỗ nào ăn sáng đã rồi hãy về.
- Nhưng còn giỏ thức ăn, em bỏ lại chỗ hàng hoa rồi – Linh băn khoăn.
- Giờ còn quan tâm mấy cái đó – Minh cau có – Chút quay lại tìm. Mà mất thì chút tôi đưa tiền đi mua cái khác.
Linh không nói gì nữa chỉ lẳng lặng đi theo Minh. Một lúc sau, cô lại nói:
- Cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh…
- Mọi chuyện để về nhà hãy nói – Minh ngắt lời cô – Việc cô bị bọn này
theo dõi thì tôi đã thấy từ hai ngày nay rồi, nên hôm nay mới đi theo cô tới đây.
- Ừm…
Linh hững hờ đáp lại mặc dù trong lòng đang ngổn ngang suy nghĩ. Sau khi ăn sáng xong, Minh rút tiền đưa cho một
đứa bé đánh giày, nhờ nó đi thám thính giúp. Thằng bé chạy đi rồi lập
tức quay lại, báo là tình hình yên ổn, đến lúc đó cả hai mới yên tâm ra
về.
Đưa Linh về nhà xong, Minh lại phóng xe ra ngoài, bỏ mặc sự
cằn nhằn của ông Phương. Đến hơn tám giờ sáng thì Lâm mới thức dậy.
Trong ba anh em nhà này, người mà Linh ít có cơ hội tiếp xúc nhất chính
là Lâm. Ban đầu cô luôn cảm thấy anh hơi lạnh lùng và có chút khó gần.
Nhưng từ hôm qua tới giờ, Lâm quấn quýt với hai đứa cháu nên cô tiếp xúc nhiều hơn và nói chuyện với anh nhiều hơn, chợt nhận ra anh không quá
khó gần như mình đã tưởng.
Linh đặt bát bún thang xuống bàn, nói:
- Anh ăn đi cho nóng đã này.
Lâm nhìn bát bún thang, kêu lên:
- Chà, bún thang, ngon quá! Mẹ anh dạy em làm đấy à?
- Dạ không ạ! Hôm trước em học ở chỗ nhà hàng của anh Đại! – Linh cười.
Không chỉ riêng Lâm, mà sáng nay, cả nhà ông bà Phương đã phải trầm trồ với
bát bún thang mà Linh làm. Một bát bún mà làm cho ngay cả Minh – người
vốn ưa ăn khô cũng phải húp tới cạn sạch nước mới thôi. Bà Nguyệt thì
phải thừa nhận, là người sinh ra và lớn lên, cả đời ở Hà Nội, nhưng bà
chưa bao giờ ăn một bát bún thang nào ngon như thế. Ông Phương thì lại
càng có lý do để tranh cãi với bà rằng con gái nhà quê lúc nào cũng đảm
đang hơn con gái thành phố.
- Đầu bếp của ông Đại mà có thể nấu ra bát bún ngon như thế này sao?
Lâm cười cười, sau đó cũng chẳng cần giữ thể diện của một ngôi sao như mọi lần đi ăn ở ngoài, cứ thế cắm đầu ăn lấy ăn để.
- Chà, ngon quá. Có lẽ anh phải năng về ăn rình cơm bố mẹ mới được – Lâm thở ra một hơi sảng khoái sau khi đã được ăn no.
- Anh đi diễn ở nhiều nơi, chắc phải ăn nhiều món ngon hơn ấy chứ?
Linh cảm thấy vui trong lòng. Cô đã quen với những lời tán thưởng nhưng
không một ngôn từ khen ngợi hoa mỹ nào có thể hơn được vẻ mặt mãn nguyện của người khác sau khi ăn xong món ăn mình nấu.
- Không có đâu
em. Nhiều khi phải nhịn đói đi diễn đó. Chạy sô mà, thời gian ăn cũng
không có. Ăn cơm bụi, cơm hộp là chuyện bình thường – Lâm lắc đầu.
- Mấy đứa em họ em ở quê rất hâm mộ anh. Hôm nào em về ăn Tết, anh cho em xin chữ kí để em mang về cho chúng nó nhé! – Cô như chợt nhớ ra nên đề
nghị.
- Không vấn đề gì. Tặng luôn mỗi người một cái đĩa MV anh vừa quay ở nước ngoài xong.
- Thích quá! Chắc chúng nó sẽ mừng rú lên cho xem – Linh vui vẻ gật đầu.
- Em có thích nghe nhạc không? Hôm nào anh cho em mấy cái vé ca nhạc mà đi xem.
- Em hay nghe nhạc không lời. Trước đây nhà em không có tivi, chỉ có cái
đài cũ. Mỗi lần nấu cơm em lại mang xuống bếp để nghe. Còn đêm khuya thì hay có chương trình nhạc giao hưởng – Linh kể.
- Không phải ai cũng có thể nghe và cảm thụ được nhạc giao hưởng.
- Anh nổi tiếng thế, chắc có nhiều cô hâm mộ anh lắm nhỉ? Có bao giờ họ viết thư tỏ tình với anh không?
- Thường xuyên – Lâm phá lên cười, không hề giấu giếm – Anh nhận được thư tình từ hồi cấp hai cơ. Hồi ấy còn ngô nghê nên hay đọc lắm. Bây giờ
thì ít khi có thời gian đọc, hơn nữa thư gửi về toàn là quản lý nhận và
đọc giúp. Đôi khi trả lời giúp luôn.
- Chị Trang đọc xong có ghen không?
- Trang không phải người phụ nữ hay ghen, nhưng cũng đôi khi cô ấy cũng
tỏ ra khó chịu. Khi con người ta muốn vun vén, chăm lo cho sự nghiệp,
thì họ phải đánh đổi một vài thứ như gia đình, tình cảm của bản thân
chẳng hạn.
- Miễn là anh không cảm thấy hối hận về sự đánh đổi đó là được.
- Thỉnh thoảng anh vẫn thấy hối hận – Lâm mỉm cười sau đó đứng dậy, cầm tờ báo ra ngoài đọc.
Linh quay đầu nhìn theo cái bóng cao lớn nhưng có phần cô độc của anh, không hiểu sao tự nhiên cô có một cảm giác rất lạ. Ba người con trai của gia
đình này, mỗi người một tính cách, nhưng họ đều có một điểm chung, đó là họ rất cô độc.
Bữa trưa và chiều hôm ấy Minh đều không về. Ông
Phương càu nhàu trách vợ một hồi vì quá nuông chiều con rồi lại đạp xe
đi đánh cờ tướng. Bà Nguyệt gọi điện cho con không được cũng đâm ra lo
lắng. Chưa bao giờ Minh lại đi đâu mà không xin phép, sau đó còn tắt máy như thế này. Linh cũng lo lắng không kém, chỉ sợ anh bị bọn du côn kia
chặn đường tính sổ chuyện lúc sáng thì nguy.
Hai giờ sáng, Linh
vẫn trằn trọc không ngủ được. Không hiểu sao cô không thể