
không dây, vừa xem Jason chơi bóng, vừa chat với Sở Thiên.
Cô ngước lên xem Jason chơi bóng, cúi xuống chat trả lời Sở
Thiên. Lại có lần biết Jason đang ở trên máy bay, nhưng Sở Thiên vẫn chat với
cô.
Sở
Thiên rất có thể nhờ người khác post truyện lên mạng, anh viết xong, nhờ ai đó
post hộ, chỉ cần anh cho họ biết mật khẩu, họ đều có thể giúp anh. Nhưng chat
thì không thể như thế, vì Sở Thiên có phong cách chat rất riêng, có phải anh
chat hay không thì có thể biết ngay.
Sở
Thiên thích viết ngắn, tương đương với “một câu hài hước”. Anh chat nói chung
không quá độ dài của Làng tiểu thuyết cho phép trả lời, trả lời không có nội
dung, mọi nội dung đều ở cả trong đề mục, đọc là biết ngay. Trả lời chat của
anh có lúc rất hài hước, có lúc pha trò,
có lúc triết lý, có lúc lại lãng mạn tình cảm. Có người thích chat với Sở Thiên
hơn đọc truyện của anh, anh chat đã thành một style riêng, không ai bắt chước
nổi.
Những
lúc Jason chơi bóng dưới nhà làm sao anh có thể chat nổi, như vậy Sở thiên phải
là một người khác. Sở Thiên và Jason đều sinh vào những năm bảy mươi của thế kỷ
trước, cả hai đều giống Johnny Deep, nếu hai người không phải là một thì rất có
thể là anh em hoặc sinh đôi.
Điều
nay khiến cô sợ hãi, cô phải điều tra thật kĩ lưỡng. Cô gọi điện cho mẹ, hỏi mẹ
có thể gọi điện cho một trong hai người con song sinh của bố không. Để thúc
giục mẹ điều tra thật kĩ, cô bảo với mẹ mình rất yêu Jason, nhưng Jason có thể
là anh cùng cha khác mẹ với cô, việc này không thể không sớm làm rõ, nếu lún
sâu vào thì thật là khó gỡ. Nói xong, cô lại tự cười mình, ôi, lún sâu vào, mi
cho rằng mi lún chưa đủ sâu hay sao? Tưởng như mi lúc này có thể gỡ ra nổi ư?
- Nhưng
mẹ không có chút liên hệ nào với hai người ấy. – Mẹ rất khó xử. – Lúc bố qua
đời, mẹ cố đi tìm người vợ cũ của bố, để mời bà dự lễ tang, nhưng không tìm
thấy.
Carol
vừa dỗ dành, vừa dọa mẹ:
- Con
không biết, mẹ phải giúp con tìm, nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. –
Cô lại hỏi. – Mẹ có biết hai anh ấy tên là gì và bao nhiêu tuổi không?
Mẹ suy
nghĩ rồi nói:
- Hai
anh ấy lớn hơn con chừng sáu tuổi. Bây giờ khoảng ba mươi mốt, mẹ nhớ một người
tên Định Thành, một người tên Tất Thành, tất nhiên mang họ Lý của bố rồi, mẹ
của hai anh ấy họ Vương, không biết có đổi họ cho con hay không.
“Vương
Định Thành, Vương Tất Thành”, Carol nhẩm trong bụng, cái tên rất quê, làm sao
so được với “Giang Thành” và Sở Thiên? Cô phát hiện, tất cả những người con
trai cùng cha khác mẹ với cô đều mang tên Thành, hơn nữa tên của ba người con
đầu có cùng một ý nghĩa “nhất định thành công”, chỉ có “Cư Thành” như một điển
cố nào đó.
- Tại
sao tên của mấy anh em con đều là Thành?
- Là
bởi theo dòng họ bố con, đến đời này là hàng tên “Thành”, cho nên đều gọi là
Thành. - Mẹ nói.
Carol
nghĩ, vậy thì hai người anh song sinh ấy đã đổi tên đổi họ rồi, vì mẹ của hai
anh ấy rất sắt đá, không cho bố đến thăm con, liệu bà có để hai người con mang
họ của ông nữa không? Trường hợp của Carol tương đối đặc biệt, bố mẹ đều họ Lý
cho nên không có chuyện đổi họ thay
tên.
- Con
đoán, hai người anh song sinh ấy đã đổi họ thay tên rồi. – Carol thất vọng. –
Như vậy càng khó tìm. Tên con không bị thay đổi đấy chứ?
-
Không, mẹ với bố đều họ Lý, không phải đổi, với lại mẹ cũng rất thích cái tên
của con.
-
“Người có chí, sự tất thành”, không giống với tên con gái, nhưng con cũng rất
thích. Carol nói. – Mẹ có biết chị Thu ở đây nói thế nào không, chị ấy nói tên
của con dịch sang Hán ngữ hiện đại có nghĩa là “muốn làm, ắt làm được”. May mà
mẹ không biết, nếu biết sẽ gọi con là “làm được” mất. – Nói xong, Carol cười
thoải mái.
Mẹ cũng
cười:
- Thật
ra khi đặt tên cho con mẹ không nhằm ý nghĩa đó, mà với ý “vậy mà thành công”,
vì lúc bấy giờ mẹ không nghĩ mẹ có cơ hội lấy được bố, mẹ chuẩn bị sẵn sàng một
mình nuôi con.
Carol
giật mình, thì ra thế, may mà mẹ không nói trước. Mấy năm trước thi vào đại học
B, làm thủ tục ra nước ngoài, đều dùng cái tên mình để cổ vũ mình, thúc đẩy
mình: có chí sẽ thành công, đừng ỷ lại cái tên, vì cái tên chỉ là niềm hy vọng
của mẹ. Nếu biết tên mình là niềm cảm khái của mẹ vào lúc cùng đường, e rằng
động lực sẽ không mạnh mẽ như vậy. Bây giờ cô hiểu cái tên “Cư Thành” có ý
nghĩa gì rồi, hình như dì Tú Trân cũng chuẩn bị một mình nuôi con khôn lớn,
không ngờ lại lấy được bố.
Carol
rất cảm động, vì hai người đàn bà đã yêu si mê, yêu ngu xuẩn, yêu cuồng dại,
yêu đắm đuối, ở đời này lại có những người khờ khạo đến vậy. Yêu một người
không cần đòi hỏi hôn nhân, không tính đến thể diện, chỉ muốn có con với người
ta. Carol nghĩ lại tình yêu say mê của mình với Jason, thấy chưa đến mức ấy.
Nếu Jason chịu cho Carol một đứa con, thì dù không lấy được nhau cô cũng bằng
lòng.
Lúc này
cô còn đáng thương hơn mẹ hồi xưa, ngay cả hy vọng có với Jason một đứa con
cũng không. Cô thầm rủa anh: anh là đồ ngốc, việc gì phải câu nệ hình thức? Bảo
anh đi hóng mát cũng không dám, thà rằng ở trong nhà để “giải quyết”.