
ập tức rời đi, mà là cùng Hạ Cảnh Điềm bước chậm dạo bên công viên nhỏ
cách đó không xa, trên đường, Đỗ Thiên Trạch rất vui vẻ lên tiếng nói,
“Xem ra ba mẹ em rất thích anh.”
“Ba mẹ tôi đối với bất cứ ai đều thích.” Hạ Cảnh Điềm đem lời nói bỏ qua.
“Không giống nha! Ý của anh là nói, hai người nhìn trúng anh rồi.” Đỗ Thiên Trạch chưa từ bỏ ý định cười ra tiếng.
Đã thấy Hạ Cảnh Điềm bước nhanh đi lên phía trước vài bước, sau lưng, Đỗ
Thiên Trạch tiếp tục lên tiếng nói, “Bọn họ nhất định đang suy đoán quan hệ giữa chúng ta a!”
Đi ở phía trước, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi
dưới, đột nhiên xoay người lại, ánh mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch vẻ mặt kinh
ngạc, mong muốn chân thành nói, “Có chuyện này tôi muốn cùng anh nói cho rõ.”
“Chuyện gì?” Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm nói như vậy, cũng có chút ngạc nhiên.
Hạ Cảnh Điềm trong lòng rất loạn, có thể là bởi vì hôm nay Lâm Lâm kết hôn mà kích động, cho nên, nàng cho rằng có một số việc nhất định phải rõ
ràng, nếu không, nàng sẽ chỉ ngăn cản người khác có quyền hưởng thụ hạnh phúc, tựa như Đỗ Thiên Trạch, đêm nay, nàng lại nhẫn không được, muốn
đáy lòng chân thật nghĩ gì nói cho hắn biết, nhìn Đỗ Thiên Trạch ánh mắt mong chờ, Hạ Cảnh Điềm né tránh hắn, nhìn ra xa hướng cách đó không xa, lên tiếng nói, “Kỳ thật. . . Kỳ thật tôi đối với anh cũng không có loại cảm giác này, anh hiểu không?”
Hạ Cảnh Điềm nói không rõ ràng
lắm, nhưng Đỗ Thiên Trạch cả người đều cứng ngắc lại, hắn khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, giọng điệu có chút hấp tấp nói, “Em nói cái gì? ‘
Hạ Cảnh Điềm cuộc đời không biết làm nhất chính là từ chối người khác, cho nên nàng đến bây giờ cũng không dám hướng Đỗ Thiên Trạch biểu lộ tiếng
lòng, là vì nàng sợ thương tổn hắn, nhưng vẫn chôn dấu không nói cho đến nay, nhất định sẽ lại cho hắn tạo thành càng lớn thương tổn, Hạ Cảnh
Điềm cắn răng, lớn tiếng nói, “Tôi nghĩ nói chúng ta căn bản không có
khả năng, bởi vì tôi không có khả năng sẽ yêu anh.”
Đỗ Thiên
Trạch trên mặt biểu lộ càng cứng ngắt, thậm chí có chút choáng váng, hắn nheo lại mắt, có chút không cách nào tiếp nhận sự thật, nửa ngày mới
lên tiếng nói, “Vì cái gì? Vì cái gì em sẽ không yêu anh?”
Đây là điều Hạ Cảnh Điềm lo lắng, nàng lo với tính tình Đỗ Thiên Trạch nghe
thế nhất định sẽ truy vấn, nàng hít sâu một hơi, giọng điệu kiên định
nói, “Không có khả năng chính là không có khả năng, cho nên, tôi hi vọng chúng ta chỉ làm bạn bè.”
Hạ Cảnh Điềm vừa nói xong, Đỗ Thiên
Trạch cũng đã tức giận gầm nhẹ , “Anh không đồng ý, anh không đáp ứng,
anh không thể chỉ làm bạn với em, Hạ Cảnh Điềm, anh không thể.” Đỗ Thiên Trạch tâm tình có chút không khống chế được, bắt lấy hai vai Hạ Cảnh
Điềm loạng choạng, hắn không cách nào tiếp nhận, cũng không thể tiếp
nhận.
“Vậy anh yêu tôi sao?” Hạ Cảnh Điềm trầm thấp hỏi một câu, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy thống khổ.
Đỗ Thiên Trạch sững sờ, một giây sau, giọng điệu khẳng định nói, “Đúng,
anh yêu em, thậm chí đã không có thuốc chữa, em nghĩ làm sao bây giờ?
Hấp dẫn anh rồi muốn chạy trốn sao? Anh không cho phép em làm như vậy.”
“Vậy anh có thể tôn trọng cảm nhận của tôi không?” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu có chút nghẹn ngào, vì vậy mà hơi có vẻ khàn khàn.
Đỗ Thiên Trạch bị Hạ Cảnh Điềm hỏi có chút không liệu, hắn bối rối trừng mắt nhìn, nhưng lại cái gì cũng đáp lại được.
Hạ Cảnh Điềm đôi mắt trong trẻo đột nhiên mờ mịt nâng một đạo hơi nước,
nàng nhỏ giọng khẩn cầu, “Nếu như anh thực sự yêu em, có thể tôn trọng
cảm nhận của em không?”
Chứng kiến Hạ Cảnh Điềm cơ hồ muốn khóc,
Đỗ Thiên Trạch trong mắt hiện lên bối rối, hắn tranh thủ thời gian buông ra nắm tay của nàng, ân cần nói, “Có phải là anh làm đau em?”
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, lại nghẹn ngào nói một tiếng, “Thực xin lỗi. . .”
Những lời này phút chốc làm cho Đỗ Thiên Trạch sợ hãi, hắn là thực sự cảm
thấy sợ hãi, Hạ Cảnh Điềm vì cái gì nói xin lỗi? Thực xin lỗi hắn cái
gì? Đỗ Thiên Trạch buông ra tay, nghĩ lần nữa với lên bờ vai của nàng,
nhưng tay ở giữa không trung ngừng lại, thu hồi thành quyền, hắn thấp
giọng nói, “Em rốt cuộc muốn nói cái gì?” Hạ Cảnh Điềm muốn nói cái gì,
Đỗ Thiên Trạch đáy lòng đã có chút đáp án rồi, nhưng hắn không cam lòng, cũng không hết hy vọng, hắn càng có một loại cảm giác sợ hãi nói không
ra lời.
Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cố gắng quay đầu, ánh mắt
tràn ngập xin lỗi nhìn Đỗ Thiên Trạch, “Em. . .” Nàng nói không nên lời, bởi vì, nàng nói không nên lời thương tổn hắn, Hạ Cảnh Điềm muốn nói
chính là, nàng cùng Đỗ Thiên Trạch căn bản không có khả năng yêu nhau,
bởi vì quá quen thuộc, quen thuộc đến làm cho nàng chỉ có thể đem hắn
làm bạn bè, chỉ có thể là bạn, Hạ Cảnh Điềm không có chính thức yêu qua
một người, cho nên, nàng mới làm phức tạp, nàng mới hoang mang, cái gì
là tình yêu? Như thế nào mới là chính thức yêu một người? Hạ Cảnh Điềm
có chút mù mờ.
Không cần nghe Hạ Cảnh Điềm nói hết toàn bộ, Đỗ
Thiên Trạch đã đoán được, hắn đã rất rõ ràng ý Hạ Cảnh Điềm, chỉ cần
nhìn cặp mắt kia tràn ngập xin lỗi cũng đủ để nói rõ hết thảy, tình y