
ảnh Điềm buông tư liệu xuống liền ra khỏi văn phòng, một lúc
sau nàng bưng vào ly trà cho Kỷ Vĩ Thần, chuẩn bị đi vào phòng họp lại
nghe được một câu lớn tiếng làm kinh hãi dừng chân.
“Ai bảo các người đơn giản như vậy đã quyết định? Hết thảy tổn thất của công ty do các người chịu trách. . .”
Lời nói nóng giận rơi xuống, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần khuôn mặt tuấn tú tối sầm
đi nhanh ra ngoài, bởi vì tình huống đột nhiên, sự xuất hiện của hắn
thiếu chút nữa đụng vào Hạ Cảnh Điềm, cũng may, hắn kịp thời dừng lại,
ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Hạ Cảnh Điềm, thấp giọng nói, “Cô đi theo
tôi.”
Hạ Cảnh Điềm rất ít thấy hắn tức giận như vậy, ngực rùng
mình, tranh thủ thời gian bưng nước trà theo tới, trở lại phòng làm việc của hắn, đã thấy hắn cầm lấy một bên chìa khóa xe, liền hướng ngoài cửa đi đến, Hạ Cảnh Điềm buông nước trà, có chút ngạc nhiên lấy túi đi
theo.
Cùng hắn đi vào thang máy, Hạ Cảnh Điềm ánh mắt vụng trộm
nhìn sang hắn khuôn mặt tức giận, không có lên tiếng, thẳng đến đi vào
bãi đỗ xe, lên xe của hắn, Hạ Cảnh Điềm mới nhịn không được hỏi, “Kỷ
tổng, chúng ta muốn đi đâu?”
“Cô muốn đi nơi nào?” Lại nghe Kỷ Vĩ Thần buồn bực nói một câu, xe chậm rãi chạy nhanh hướng ngoài đại lộ.
Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên một chút, trong lòng khó hiểu, hắn như thế nào lại hỏi nàng muốn đi đâu? Cái này rõ ràng chính là hắn muốn đi nha! Hạ Cảnh Điềm giật mình, mới thành thật lên tiếng nói, “Tôi không muốn đi đâu
cả.”
Kỷ Vĩ Thần lông mày nhíu một cái, xe chạy nhanh ra vùng
ngoại ô, Hạ Cảnh Điềm cảm giác ra hắn rất tức giận, liền thức thời ngậm
miệng không nói lời nào, nhìn qua con đường phía trước, mãi cho đến khi
xe lái vào một sân golf cao cấp, Hạ Cảnh Điềm mới giật mình quái lạ mở
to mắt, nguyên lai hắn muốn tới nơi này?
“Xuống xe.” Kỷ Vĩ Thần
nói một câu, Hạ Cảnh Điềm bị mệnh lệnh làm theo, sau đó, trông thấy Kỷ
Vĩ Thần đi về một khu biệt thự sa hoa, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc không thể
tưởng được Kỷ Vĩ Thần lại sẽ mang nàng tới đây loại thể thao cao cấp
này, đi vào đại sảnh, chỉ thấy có người tiến lên nghênh đón, nghe người
này nói, hiển nhiên cùng Kỷ Vĩ Thần rất quen thuộc.
“Kỷ tổng,
ngài đã tới.” Một người đàn ông trung niên tươi cười rạng rỡ tiến lên,
ánh mắt nhìn sang Hạ Cảnh Điềm, có chút tò mò nói, “Vị tiểu thư này là?”
Hạ Cảnh Điềm gật đầu cười, dùng giọng bình tĩnh lên tiếng nói, “Xin chào, tôi là Hạ Cảnh Điềm, trợ lý Kỷ tổng.”
“A, nguyên lai là Hạ tiểu thư, xin chào.” Người đàn ông cười.
Kỷ Vĩ Thần cùng Hạ Cảnh Điềm ngồi ở trên ghế, tiếp nhận sự nhiệt tình mời
đến, vừa nhấp một miếng trà, Kỷ Vĩ Thần đột nhiên lên tiếng nói, “Cùng
tôi chơi golf chứ.!”
Hạ Cảnh Điềm vừa nghe, nhanh lắc đầu, khoát tay nói, “Không được, Kỷ tổng, tôi không biết.”
“Có thể học.” Kỷ Vĩ Thần giọng điệu kiên trì, nói không rõ hắn thích cảm
giác có nàng bên cạnh, cho dù chỉ là nhìn thấy cũng được.
Hạ Cảnh Điềm có chút bất đắt dĩ cười cười, lại một lần nữa lên tiếng, “Tôi thực sự không biết.” Ở trước mặt hắn, Hạ Cảnh Điềm có thể rất tốt che dấu
tâm tình của mình, bởi vì hắn là cao như vậy không thể leo tới, Hạ Cảnh
Điềm cam tâm tình nguyện sắm vai một nhân vật cấp dưới.
Hạ Cảnh
Điềm cự tuyệt, làm cho Kỷ Vĩ Thần không vui nhăn lông mày, khi đứng dậy trong nháy mắt, ánh mắt xẹt qua một vòng không để lại dấu vết, thất
vọng, hắn thản nhiên nói, “Vậy cô ở chỗ này chờ tôi.”
“Được.” Hạ
Cảnh Điềm mím môi cười, đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhưng cũng lúc này Hạ
Cảnh Điềm thấy thất vọng, bởi vì chính mình không dám đi tiếp cận hắn,
sợ không khống chế được nỗi lòng mà bộc phát, trời biết nàng có bao
nhiêu muốn cùng đi, dù là chỉ là ở bên cạnh nhìn cũng được.
Uống
mấy ngụm trà, Hạ Cảnh Điềm đứng người lên, lấy túi chậm rãi đi dạo trên
cỏ mịn rất êm chân, nàng đi dọc theo đường đá, đi về hướng một công
viên, chỗ đó có trồng các loại hoa quý hiếm, mặc dù gần trời thu, nhưng
lúc này mỗi loại đều nỡ hoa rất đẹp, đồng loạt khoe sắc.
Chỉ chốc lát sau, có xe hướng dẫn đi qua, hỏi Hạ Cảnh Điềm có muốn đi xe không,
Hạ Cảnh Điềm lắc đầu, nàng hiện tại, thầm nghĩ đi một chút, đi ra một
khúc đường dốc, nàng thấy cách một trăm mét là Kỷ Vĩ Thần một mình đứng ở trên cầu trường, bóng dáng cao thẳng như tùng, xem ra hắn cũng không
phải là muốn thật chơi bóng, hắn cầm cây nhưng không đánh, ánh mắt trông về phía xa,phút chốc, dường như cảm giác có người nhìn mình, ánh mắt
rất xa phóng tới, vừa vặn cùng nơi Hạ Cảnh Điềm đang đứng, ánh mắt chạm nhau, hai người cảm thấy đều hơi bị giật mình, Kỷ Vĩ Thần híp lại mắt,
nhìn cách đó không xa dáng người bình tĩnh, thần thái nhẹ nhàng.
Hạ Cảnh Điềm lần này nhầm rồi, nàng tùy ý đứng ở tại chỗ bất động, ánh mắt không dời ra, cứ chằm chằm vào hắn ở ngoài trăm mét, bởi vì khoảng cách quá xa, nàng không sợ hắn sẽ đọc được trong mắt mình sự ngưỡng mộ, nhìn nửa ngày, mới thấy Kỷ Vĩ Thần cầm gậy golf, nhưng lại hướng nàng đi
tới, cái này, đến phiên Hạ Cảnh Điềm hoảng loạn rồi, nàng tranh thủ thời gian dời đi ánh mắt, nhìn về phía phong cảnh.
Kỷ Vĩ Thần đi
thẳng đến chỗ Hạ Cảnh Điềm, nhìn