
êu
thật là tàn khốc, Đỗ Thiên Trạch sau khi tỉnh mộng, một giây sau có cảm
giác ngực không thở nổi, hắn đột nhiên nheo lại hai mắt, công viên vào
lúc này yên tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến ngay có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của nhau, có chút thở gấp gáp.
Nửa ngày, Hạ Cảnh Điềm mới xoay người, hướng hắn nhỏ giọng nói, “Em đi về trước.”
“Em có phải đã có người mình thích?” Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch đột nhiên lên tiếng.
Hạ Cảnh Điềm cước bộ dừng lại, cả người cứng ngắt tại chỗ, trong ngực cũng lặng lẽ rung động , nàng đã có người mình thích? Trong đầu rất nhanh
hiện lên một bóng dáng, Hạ Cảnh Điềm có chút bối rối nhìn, hít thật sâu
một hơi, không nói gì, đáp án này liền chính nàng cũng không dám thừa
nhận, nhưng nàng cũng không nói gì, sau lưng Đỗ Thiên Trạch lại nhanh
có đáp án.
“Em thích Kỷ Vĩ Thần?” Đỗ Thiên Trạch trong ngực trận
trận đau nhức, khàn khàn lên tiếng, tâm tư Hạ Cảnh Điềm hắn đã đoán được bảy phần.
Hạ Cảnh Điềm nhanh quay đầu lại, rất muốn lớn tiếng
nói không phải, nhưng trong cổ họng giống như có một tảng làm cho nàng
không há miệng được, không ra một câu, “Em. . .” Không dám thừa nhận,
lại giống như thừa nhận, loại tư vị này, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói,
chỉ là thống khổ.
Hạ Cảnh Điềm sợ hãi đối mặt người đàn ông kia,
cho nên một mực không dám nhìn thẳng vào lòng của mình, một mực bài xích tâm tình của mình trong hôn lễ sáng nay, nhưng đáp án kia lại làm cho
nàng lùi bước, nàng một mực tự nói với mình không có khả năng, nhưng ai
có thể lừa dối được chính mình ?
Hạ Cảnh Điềm hai tay che mặt,
biểu lộ có chút kích động, nàng không dám nhìn Đỗ Thiên Trạch, không dám đối mặt thế giới này, dường như yêu Kỷ Vĩ Thần là một cái tội, xác
thực, yêu người đàn ông kia thật giống như rơi xuống vực sâu.
“Em trở về đi!” Sau lưng, Đỗ Thiên Trạch bóng dáng có chút chật vật, có
chút chán nản, thân người cao thẳng không che dấu bị đau thương.
Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn hắn biến mất trong đêm tối, giờ khắc này lại
ngây người, sợ run, đầu óc trống rỗng, cái gì suy nghĩ đều rối loạn, bởi vì không dám đối mặt đáp án kia, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên rất muốn khóc,
chua xót đè nén phun lên hốc mắt, nàng cắn chặt môi, tùy ý để nước mắt
chảy xuống gò má, nàng nên làm cái gì bây giờ? Nên làm cái gì?
Về đến nhà, Hạ Cảnh Điềm trực tiếp đem chính mình khóa vào trong phòng,
tùy ý để Hạ mẹ như thế nào gọi cũng không nói không rằng, bởi vì nàng sợ nếu trả lời, sẽ nhịn không được khóc thành tiếng, mà Hạ mẹ gõ cửa cũng
ngừng lại, cả gian phòng an tĩnh, Hạ Cảnh Điềm ngẩn người ngồi ở bờ
giường, quên sợ hãi, quên hô hấp, tùy ý cho suy nghĩ làm càn, bất lực
hiện ra hình ảnh người đàn ông kia, thời gian đã từng cùng hắn ở chung
một nhà.
Nguyên lai trên thế giới, chuyện thống khổ nhất không
phải là em ở trước mắt anh nhưng anh lại không biết em yêu anh, đối với
Hạ Cảnh Điềm, yêu người không nên yêu, biết rõ sẽ không có kết quả, mà
còn muốn thiêu thân lao đầu vào lửa, mới chính là chuyện thống khổ nhất.
Một đêm này, ba người đều không có ngủ, Hạ Cảnh Điềm trằn trọc cho tới hừng đông, mà Đỗ Thiên Trạch lại ở trong quán rượu, mất ngủ một đêm, còn Kỷ Vĩ Thần thì đang
trong văn phòng, yên lặng uống rượu, nheo lại ánh mắt đọc không ra tâm
tình, khuôn mặt tuấn tú không biểu lộ.
Trời đã sáng, ngoài cửa sổ sương sớm còn đọng trên từng chiếc lá, chiếu rọi ra ánh sáng đẹp mắt,
trong phòng, Hạ Cảnh Điềm cuộn mình ngủ ở trên giác, tóc đen bóng tản ra gối, mà lông mày nhíu lại cho thấy nàng ngủ không an ổn, khóe mắt lờ mờ còn lưu lại nước mắt, đồng hồ báo thức cũng ngưng không kêu nữa, mà
ngoài cửa phòng, Hạ mẹ đã dậy nấu bữa sáng, Hạ cha xem báo, hết thảy đều có vẻ như vậy yên ổn, nhưng mọi người đều có tâm tư phức tạp khác nhau, Hạ mẹ ánh mắt sao mà lợi hại? Bà biết rõ tối hôm qua Hạ Cảnh Điềm khóc trở về , rốt cuộc một năm qua con gái bà có xảy ra chuyện gì?
Hạ cha không nói gì, lại lẳng lặng đem hết thảy xem tại trong mắt, trong lòng thương xót cho con gái.
Cũng không biết ở đâu đột nhiên truyền đến một tiếng tiếng mèo kêu, Hạ Cảnh
Điềm từ trong mơ màng bừng tỉnh, nàng ngẩng đầu, nhìn qua ngoài cửa sổ
rải đầy ánh mặt trời, tâm tình bị đè nén cũng buông lỏng, nàng chậm rãi
lộ ra một nụ cười, hồi tưởng lại chuyện tối ngày hôm qua, Hạ Cảnh Điềm
cảm giác ngực đã thư giãn nhiều hơn, ít nhất, nàng không cần mang áy náy trong lòng đối với Đỗ Thiên Trạch, về phần người kia, Hạ Cảnh Điềm đã
không muốn nhiều lời cái gì, trốn tránh cũng mệt mỏi rồi, hôm nay, cuối
cùng đã tìm được giải phóng, yêu không đáng sợ đến mức nàng không dám
đối mặt, nhưng hôm nay, nàng đã đối mặt rồi, cũng phát hiện nó không
phải khổ sở như trong tưởng tượng.
Ngoài cửa, Hạ mẹ gõ cửa, “Cảnh Điềm, xuống ăn điểm tâm .”
“Con biết rồi, chờ con chốc lát.” Hạ Cảnh Điềm vui vẻ trả lời, đứng dậy, vội vàng đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, nhìn qua hai mắt y nguyên còn có chút sưng, nàng cầm khăn mặt lạnh đắp xuống, hiệu quả thật đúng là tốt, nàng nhìn mình rồi mỉm cười, tranh thủ thời gian ra phòng thay quần áo.
Khi thấy trên bàn bữa