
giơ tay dè dặt đặt lên bờ vai của
anh. Cô bị xé quần áo rất tức giận nhưng ngay sau đó bị sự đau lòng thay thế.
Anh thế nhưng lại khóc. Mặc dù tính Kỷ Lâm có lúc trẻ con nhưng sâu
trong xương anh vẫn khắc sâu nhiệt huyết và tinh thần của bộ đội.
Thế nhưng bây giờ anh lại đứng trước mặt cô khóc như một đứa bé, cô
không tưởng tượng nổi chuyện gì có thể làm cho anh rơi nước mắt như vậy.
Kỷ Lâm không nói lời nào, chỉ vòng tay hung hăng ôm cô vào ngực, ôm chặt đến nỗi muốn cắt đứt eo thon của cô, như muốn vùi cô vào xương của
mình.
Thật tốt, cô vẫn còn ở bên cạnh anh, có thể sờ được ôm được, không có
giống sáu năm trước, chạy trốn đến bóng dáng cũng không thấy để cho anh
có kiếm thế nào cũng không ra. Kỷ Lâm vùi đầu vào trong cổ ấm áp của
Diệp Chi, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên người cô, hạnh phúc thiếu
chút nữa quỳ xuống cảm tạ Thượng Đế.
“Sáu năm trước, khách sạn Hương Sơn. . . . . .” Con mắt Kỷ Lâm chăm chú
nhìn mặt của Diệp Chi, ánh mắt sáng như muốn dọa người nhưng bên trong
lại nhộn nhạo vui sướng và kích động.
Đã qua nhiều năm, anh đã được cuộc sống mài giũa càng thêm chín chắn,
cũng đã sớm đón nhận chuyện bản thân vĩnh viễn không thể có con được.
Sáu năm trước chính cô gái kia, cuộc gặp gỡ đó cũng đã bị anh chôn sâu
trong trí nhớ, không hề nhắc tới.
Hôm nay thế nhưng anh lại phát hiện đứa nhỏ anh luôn yêu thích lại chính là con anh. Đó là cô gái anh thích nhất vào thời khắc mơ hồ nhất đã
sinh cho anh, đứa bé duy nhất của anh.
Không có người đàn ông khác. Cũng không có chồng trước. Lần đầu tiên của Diệp Chi là cho anh, Hoàn Tử là con trai của cô và anh. Anh làm sao lại ngu ngốc thế kia, lâu như vậy mới phát hiện ra chân tướng.
Ngay từ sáu năm trước bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, còn có con
trai, quanh đi quẩn lại sáu năm sau lại không biết chuyện ngày xưa trở
thành một cặp yêu nhau.
Số phân thật thần kỳ, khi bản thân cho là đã mất đi tất cả, lúc chỉ còn
hai bàn tay trắng thì giữa quanh co khúc khuỷu đường đời lại rộng mở như vó ngựa trên thảo nguyên.
Thì ra tất cả chỉ đều là do số mạng đùa giỡn, vậy mà vượt qua thời gian
dài dằng dặc, bọn họ vẫn bên nhau. Cho tới bây giờ cũng không có ai chắn giữa bọn họ.
Trong mắt của Diệp Chi đầy tràn nước mắt, bờ môi run rẩy nói không ra
lời. Cô dừng lại lau nước mắt, mới cố đè xuống tới tất cả cảm xúc trong lòng, run rẩy mở miệng nói: “Anh...Anh làm sao biết?”
Kỷ Lâm đưa tay nhẹ nhàng nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng chạm trán mình
vào trán của cô, dịu dàng như nước, mắt nhìn thẳng vào mắt của cô “Anh
không nhìn thấy mặt của em nhưng lại nhớ trên vai của em có một vết sẹo
hình chữ thập. Sau đêm đó, anh luôn đi tìm em, nhưng đi khắp nơi đều
không tìm ra. Anh muốn nói xin lỗi với em, muốn tìm được em, muốn. . . . . . Anh cũng không biết anh muốn làm gì. . . . . .”
Nước mắt của anh rơi trên mặt của cô, hợp cùng nước mắt của cô, chảy dài theo đường cong gương mặt đẹp đẽ của cô chảy xuống sàn nhà “Bọn họ đều
nói mắt của Hoàn Tử, dáng dấp của đứa nhỏ giống anh, anh cũng biết rõ. . . . . . Mà anh, mà anh cho tới bây giờ cũng không để ý. . . . . .”
Giọng nói của anh nghẹn ngào, ánh mắt lại vẫn sáng như cũ “Thật xin lỗi, lâu như vậy mới tìm được em, Chi Chi, về sau chúng ta cùng nhau sống
thật tốt, có được không?”
“Sao, làm sao. . . . . .” Trong não Diệp Chi trống rỗng, vẻ mặt hốt
hoảng đứng không vững, cô lảo đảo té vào trong ngực Kỷ Lâm, lẩm bẩm
nói: “Làm sao lại đúng lúc như vậy, em. . . . . . Em không tin.”
“Anh cũng không thể tin được.” Kỷ Lâm hôn lên khóe môi cô, động tác êm
ái giống như cô là đồ dễ bể “Nhưng Chi Chi, đây là sự thực, ba mẹ anh
tìm được hình lúc anh còn nhỏ, Hoàn Tử và anh. . . . . . Thật rất giống, em không biết anh vui mừng thế nào đâu. Thật, anh vui mừng muốn điên
rồi, hận không thể chắp cánh bay tới tìm em ngay. . . . . .”
Anh đang cầm mặt của cô hôn loạn xạ, muốn nói nhưng không nói ra lời nào mạch lạc “Anh muốn khóc, cũng muốn cười, anh muốn ôm Hoàn Tử vào trong
ngực, nói cho cậu biết anh chính là ba của cậu. Nhưng. . . . . . Nhưng
mà cái gì cũng không làm. Em là quan trọng nhất, anh muốn để cho em và
anh cùng nhau vui mừng, anh thật sự… Thật sự muốn đem tất cả lòng của
mình móc ra cho em xem. . . . . .”
Diệp Chi ngơ ngác nhìn Kỷ Lâm, nghe anh nói một câu rồi lại một câu, chợt nhào tới trong ngực của anh ‘Oa’ khóc.
“Anh là tên khốn kiếp. Khốn kiếp.” Giọng của cô hơi điên cuồng, giống
như này đem toàn bộ uất ức 6 năm qua phát tiết ra ngoài “Bọn họ, bọn họ
đều ở sau lưng nói em hư hỏng, em rất sợ, nhưng không bỏ được. . . . . . Không nỡ bỏ đứa nhỏ, lúc em phát hiện đã bốn tháng rồi. . . . . . Hoàn
Tử luôn ngã bệnh, cậu sinh bệnh liên tục, em hận không thể thay cậu bị
đau, bị chích, anh thì không có ở đây. . . . . .”
Diệp Chi khóc như suối trào, rồi bắt đầu cắn Kỷ Lâm, hung ác giống như
một con thú nhỏ. Kỷ Lâm lại ưỡn thẳng sống lưng lên đứng yên ở nơi đó,
mặc cho cô phát tiết.
Anh một chút cũng không cảm thấy đau, anh chỉ cảm thấy hạnh phúc, hạnh
phúc như thế đây không phải sự thật,