
ian tới không thể về nhà, trong nhà em nhớ chăm
sóc tốt cho mọi người.”
Anh dừng một lát rồi quay sang Kỷ Lâm “Còn cậu nữa, giúp đỡ Chi Chi một tay.”
“Anh, anh đi đâu?” Nghe Diệp Khung nói xong, Diệp Chi chẳng những không vui vẻ, mà nói ngay.
“Yên tâm, không có gì lớn.” Diệp Khung vuốt vuốt đầu Diệp Chi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười “Ca chỉ là tới thăm em một chút, em đừng sợ, thật sự
không có chuyện gì. Em thích cậu ta thì cứ việc quen với cậu ta, anh
không nói gì cả, em vui là được.”
“Anh. . . . . .”
“Đừng
lo lắng, anh đã nói với ba mẹ rồi.” Diệp Khung thân mật siết chặt gương
mặt của Diệp Chi giống như là khi còn bé “Tốt lắm, anh đi đây. Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Không đợi Diệp Chi đáp lại, Diệp Khung đã nhanh chóng xoay người đi, chân mới vừa bước ra lại vòng trở
lại, hung hăng ôm Diệp Chi một cái nữa rồi mới đi
“Em ở đây đợi, anh đi tiễn anh của em.” Kỷ Lâm nói với Diệp Chi một tiếng rồi nhanh chóng mở cửa đuổi theo Diệp Khung.
“Diệp Khung, anh và nhà họ Lý hợp tác đúng không?” Kỷ Lâm ngăn Diệp Khung lại, nhíu mày hỏi.
“Chuyện không liên quan đến cậu.” Giọng nói của Diệp Khung lạnh lùng, không còn vẻ mặt nhu hòa khi đứng trước mặt Diệp Chi.
“Quả thật chuyện không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, người nhà họ Lý không phải hiền lành, anh suy nghĩ cho kỹ càng.”
“Bây giờ đã không có cách nào rút ra rồi.” Anh nở nụ cười giễu cợt “Tóm lại, cám ơn cậu đã nhắc nhở.” Diệp Khung đưa tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Lâm, đây là lần đầu tiên anh đối với hiền hòa Kỷ Lâm như vậy “Đối xử tốt với Chi
Chi.”
Kỷ Lâm gật đầu, nhìn bóng lưng của anh biến mất ở hành
lang, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất lực, về sau. . . . . . Có
thể cuộc sống sẽ không yên bình như thế này nữa. Editor: Băng LQĐ
“Cháo nấu xong rồi, ngồi dậy ăn một chút đi.” Trong căn hộ, Diệp Khung
bưng một chén cháo táo đỏ nóng hổi đặt trên bàn ngay đầu giường, lay nhẹ Triệu Thanh Uyển đang nằm phát sốt trên giường.
Quanh người anh là tạp dề màu hồng nhạt của cô, nửa người trên siết căng giống như là người lớn đang mặc trộm đồ của em bé, bộ dáng vô cùng buồn cười.
Nhưng trên mặt Triệu Thanh Uyển lại không nở nụ cười, kể từ khi sinh non vì không chăm sóc tốt, thân thể của cô vẫn luôn không khỏe, ba ngày một trận ốm nhẹ, năm ngày một trận ốm nặng. Nhưng cô cũng không để ý, dù
sao cô cũng không muốn sống đến 80-90 tuổi. Không nghĩ tới bệnh lần này
nặng như vậy, giằng co cô cả một tuần lễ, không thể bước xuống giường.
“Diệp Khung, anh còn ở chỗ này làm gì?” Sắc mặt của Triệu Thanh Uyển
vàng vọt. Chỉ một trận bị cảm đã như rút hết sức lực còn lại của cô,
ngay cả giọng nói dịu dàng dễ nghe bình thường cũng thay đổi thành khàn
khàn khó nghe.
Thái độ Diệp Khung không thay đổi, chỉ tháo tạp dề ra thản nhiên dặn dò: “Em ăn xong rồi cầm chén bỏ vào trong bồn rửa là được. Lần sau anh tới
sẽ rửa sạch sẽ.”
Nói xong treo tạp dề lên cây móc áo rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
“Anh đứng lại.” Triệu Thanh Uyển buông chén xuống ‘phịch’ một tiếng,
lạnh lùng quát: “Diệp Khung, tôi không cần anh giả bộ tốt bụng.”
Diệp Khung dừng bước, nghe giọng khàn khàn của cô quát cũng chỉ trầm mặc không nói lời nào.
“Anh nói đi.” Triệu Thanh Uyển giùng giằng bước xuống đất, đi tới bên
cạnh Diệp Khung, hung hăng níu lấy anh vạt áo của anh “Anh đừng cho là
làm như vậy tôi sẽ cảm động. Uổng phí hơi sức rồi.”
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Diệp Khung tới nhà cô thường xuyên nhưng
không lên giường với cô. Anh nấu cơm cho cô, nấu cháo cho cô, còn tịch
thu tất cả thuốc lá trong nhà cô, không để cho cô hút thuốc lá nữa.
Ban đầu cô chỉ hưởng thụ cuộc sống này, nhưng cho đến một lần cô mở đèn
rồi trốn ở trong chăn đợi đến rạng sáng nhưng Diệp Khung cũng không có
đến đây, Triệu Thanh Uyển bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô không nên đối với anh có ý đó, lại càng không nên giống như yên lặng
chờ anh về, giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường, cũng chỉ có thể là
bạn giường mà thôi.
Cô bắt đầu dần dần xa lánh Diệp Khung, anh rất thông minh, cô không tin
anh không nhận ra điều đó. Vậy mà anh lại như cũ làm mọi thứ như không
có chuyện gì. Làm thức ăn vẫn thơm nức ngon miệng, thái độ đối với cô
càng ngày càng dịu dàng.
Diệp Khung biến hóa như thế khiến Triệu Thanh Uyển sợ, cô vô cùng sợ cảm giác giao hết lòng mình cho một người đàn ông. Giống như khi đó cô đối
với Kỷ Lâm, tất cả cầu xin, muôn vàn lấy lòng nhưng cuối cùng chỉ nhận
từ anh một chữ ‘Cút’.
“Không cho em cảm động.” Diệp Khung quay đầu lại, trên mặt anh tuấn lạnh lùng, anh hơi khom lưng ôm ngang Triệu Thanh Uyển lên, đặt lên trên
giường “Em ăn cháo đi, anh đi đây.”
Nói xong thì không để ý cô ở phía sau la to, đi thẳng ra cửa.
Triệu Thanh Uyển tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt, cổ áo mở lớn
không giấu được khối thịt trắng noãn rung động, cô cầm tô cháo táo đỏ ở
trên đầu giường muốn dùng sức vứt xuống đất nhưng không biết sao lại
chậm chạp không nỡ xuống tay.
Chén cháo kia không nóng mà vừa đủ ấm áp, Triệu Thanh Uyển chần chờ rồi
múc một muỗng bỏ vào miệng, cháo