
ng dưới.
“Chi Chi.” Nhìn thấy nước mắt của cô, lòng Kỷ Lâm mềm nhũn, bắt lại tay
của cô, giọng điệu hơi hòa hoãn lại “Đừng đi, anh không cố ý nổi giận
với em, là. . . . . . Là vì em để ý Mạnh Trường Thụy như vậy nên anh cảm thấy rất khó chịu.”
Diệp Chi lau nước mắt, nghiêng đầu trầm mặc không nói lời nào.
Kỷ Lâm xoay mặt của cô qua ép buộc cô nhìn vào hai mắt của mình “Anh xin lỗi, em tha thứ cho anh có được hay không? Thật ra thì tính khí của anh không được tốt lắm, đôi khi rất dễ kích động, em đừng chấp nhặt với
anh. Anh nổi giận xong rồi thôi, chứ không để trong lòng.”
Anh vô cùng khó chịu nhưng cô gắng đè nén, tận lực nói nhỏ nhẹ với cô
“Anh chưa từng yêu ai, nhưng anh sẽ dùng tất cả tấm lòng của mình để đối xử với em thật tốt. Nhưng trước mặt anh em đừng nói về người đàn ông
khác, Chi Chi, anh không chịu nổi.”
Dù đó là những lời ngon tiếng ngọt nhưng lại là những câu phát ra từ đáy lòng. Thật ra Diệp Chi biết tối nay mình có phần cố tình gây sự, làm
khó anh. Một người đàn ông nói với mình những lời như vậy, trong lòng
chỉ còn cảm động làm gì còn tức giận.
“Em...Em cũng không đúng, em với Mạnh Trường Thụy không có gì, em chỉ sợ mất người bạn này thôi. Em…Em chỉ có một người bạn như vậy. . . . . .
Thật xin lỗi, em không nên phát hỏa với anh. . . . . .”
Thấy Diệp Chi không tức giận nữa, trong lòng Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm,
sắc mặt cũng dễ coi hơn rất nhiều “Không sao, nếu anh ta không liên lạc
với em thì đó là anh ta thiệt thòi, không cần nói xin lỗi với anh, em
mắng anh cũng nguyện ý nghe.” Anh vuốt ve mặt của Diệp Chi, nhẹ giọng
nói: “Sau này chúng ta đừng cãi nhau như vậy nữa được không?”
Diệp Chi gật đầu, ngượng ngùng rũ mắt xuống “Được.”
Kỷ Lâm cười một tiếng, lần nữa bắt lấy môi của cô “Trả lại em cái hôn.”
Anh cẩn thận liếm liếm cánh môi bị anh cắn hơi sưng đỏ, đầu lưỡi theo
khóe miệng trượt vào trong, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi mềm mại của cô. Đầu
lưỡi của anh thỉnh thoảng liếm qua hàm trên của cô, làm cô kích thích
run rẩy cả người.
Sắc mặt của Diệp Chi ửng hồng, cảm giác tê liệt từ đầu lưỡi truyền khắp
cơ thể, cơ thể xúc động, kêu gào. Nếu không phải môi bị anh chận lại,
Diệp Chi có lẽ không kiềm được mà khẽ rên rĩ thành tiếng.
Chân của cô mềm nhũn đứng không vững, khí nóng từ trong thân thể dẫn
thoát ra ngoài, hai cánh tay ôm thật chặt cổ của anh, đại não chỉ còn
lại bộ dáng hấp dẫn lúc anh nhắm mắt hôn cô.
Cũng không biết lúc nào thì tư thế của hai người từ đứng biến thành nằm, Diệp Chi bị Kỷ Lâm đè ở phía dưới hung hăng hôn, mà tay của anh cũng
lặng lẽ chui vào áo của cô, nhẹ nhàng tháo nút gài áo ngực của cô.
“Kỷ, Kỷ Lâm. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Diệp Chi nhận thấy ý đồ
của anh, ánh mắt của cô cầu khẩn nhìn anh mơ hồ thấy anh giống như mèo
nhỏ đòi ăn cá.
“Ngoan.” Kỷ Lâm trấn an hôn môi của cô một cái, rồi vén áo của cô lên cúi đầu ngậm đầu vú xinh xắn của cô.
Eo Diệp Chi mềm nhũn, cảm giác xa lạ mà quen thuộc đánh tới, không còn
hơi sức nhấc người lên, chỉ có thể nằm im ở nơi đó mặc anh muốn làm gì
thì làm. . . . . .
Ở nhà họ Diệp, ba Diệp và mẹ Diệp mới vừa ngủ thì Diệp Khung bỗng trở về nhà.
“Cho hai người.” Diệp Khung từ trong túi móc ra một thẻ ngân hàng, thô
lỗ nhét vào trong tay mẹ Diệp, mặt âm trầm nhìn không ra vẻ gì khác
“Côn. . . . . . Những năm này để cho hai lo lắng, thẻ này để cho hai
người sử dụng về sau này.”
Khuôn mặt mẹ Diệp trắng xanh, nước mắt dần dần dâng lên. Con trai bây
giờ so với lần trước rời nhà đi gầy hơn nhiều, trên mặt cũng thêm vài
vết thương. Bà cũng không biết vì sao con trai lại nói những lời này
nhưng gặp lại con trong lòng bà trừ vui mừng còn có chút lo lắng.
“Khung, mẹ, tiền này mẹ không cần, mẹ chỉ muốn con sống tốt, những cái
khác mẹ cái gì cũng không muốn.” Mẹ Diệp lau nước mắt, giọng nói nghẹn
ngào.
Diệp Khung quay mặt sang không nhìn bà, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ
“Con nói cầm thì cầm đi. Được rồi, mẹ đừng khóc, nhìn thật phiền, con đi đây.”
“Con muốn đi đâu? Con không thể không làm những chuyện kia sao?
Con...con làm mẹ không thể yên tâm.” Mẹ Diệp níu cổ tay Diệp Khung lại,
ánh mắt sợ hãi.
“Mẹ, con không có chuyện gì đâu, mẹ không cần phải lo lắng.” Diệp Khung
quay đầu, lần đầu tiên lộ ra nụ cười nhu hòa với mẹ Diệp “Con đi mấy
ngày rồi về, mẹ buông con ra đi.”
Sắc mặt của mẹ Diệp càng thêm tái nhợt, lắc đầu lia lịa, làm thế nào cũng không buông ra.
“Con thật sự không có việc gì, con bảo đảm trong một tuần lễ sẽ trở về,
thật.” Diệp Khung cúi đầu nhìn mẹ anh, từ từ kéo tay bà ra.
Vừa định muốn đi ra cửa thì phát hiện có điều không ổn.
“Chi Chi đâu?”
“Đi với Kỷ Lâm rồi.” Mẹ Diệp nắm thật chặt tấm thẻ con trai đưa, trong
lòng không rõ cảm giác gì nhưng càng ngày càng bất an, bà chưa từng có
cảm giác như vậy, phía trên đều là tiếng anh, bà xem cũng không hiểu,
chỉ biết ba chữ to: UBS.
Nhưng bà có thể làm sao? Bà không ngăn cản được Diệp Khung, chỉ có thể ở phía sau yên lặng nhìn con trai càng ngày càng cách xa mình. . . . . .
Diệp Khung không có nổi giận, chỉ gật đầu tỏ vẻ a