
nh biết, rồi nhìn mẹ Diệp khoát khoát tay, đi ra khỏi cửa nhà.
Vừa đi xuống lầu hai thì phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, anh
quay đầu nhìn lại thấy mẹ anh mặc đồ ngủ đi dép xẹp đuổi tới “Con trai,
mẹ… mẹ ở nhà đợi con trở về.”
Lỗ mũi Diệp Khung xót xa, rũ mắt xuống thản nhiên ừ một tiếng rồi sải bước đi xuống lầu.
Editor: Băng LQĐ
Trên giường lớn màu xanh dương phòng ngủ chính có một đôi năm nữ đang dây
dưa, nửa người trên của người đàn ông đã cởi sạch, lộ ra cơ bụng săn
chắc, dây lưng cũng đã sớm tháo ra, lưng quần rộng lùng thùng ghì tại
trên hông, phía trước đã chống lên lều nhỏ.
Nửa người dưới của cô gái đã thoát hết chỉ còn cái quần lót màu vàng nhạt, hai chân trắng nõn thon dài bị tách ra kẹp lấy hông người đàn ông, áo lót nửa người trên
đã bị đẩy lên tận cổ lộ ra hai khối mềm mại trắng nõn tròn trịa.
Đáy mắt người đàn ông đỏ ngầu, tiếng thở hổn hển đoán chừng là đang nghẹn,
cúi đầu dùng đầu lưỡi hung hăng mút đầu vú non nớt ửng hồng, trong miệng còn phát ra âm thanh làm người nghe xấu hổ. Một cái tay kia cũng kết
hợp xoa nắn bên kia làm cho tiếng thở dốc của cô gái không ngừng vang
lên, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rĩ từ trong lỗ mũi.
“Kỷ, Kỷ
Lâm. . . . . .” Trong giọng của Diệp Chi mang tới tiếng khóc, cô không
muốn với anh làm thế này, nhưng ngay từ đầu khoái cảm thật sự quá mạnh
mẽ, hơn nữa trong lòng cô với anh áy náy, cũng ỡm ờ rồi.
Cho tới
khi anh chuẩn bị động thân cô lại sợ, uốn éo người muốn thoát khỏi anh
nhưng không biết cự tuyệt như vậy giống như mời chào, càng thêm kích
thích dục vọng trong lòng anh.
“Anh sẽ làm em thoải mái.” Kỷ Lâm ngẩng đầu lên, buông ra đầu vú của cô đã bị anh làm ửng đỏ, ồm ồm nói.
“Đừng, đừng làm có được hay không?” Gương mặt của Diệp Chi thẹn thùng nóng
ran, ngẩng đầu cọ cọ vào trán Kỷ Lâm lấy lòng “Em...Em không phải muốn
cắt đứt hứng thú của anh, chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . .”
Bàn tay của Kỷ Lâm ở trên thân thể cô sờ soạng, cũng không biết đối với lời nói của cô nghe lọt được bao nhiêu, nghe thấy cô im lặng, tay chuyển
qua nơi quần lót của cô hơi dùng sức.
“A. . . . . .” Diệp Chi
chưa chuẩn bị thì bị anh làm như vậy bất ngờ kêu lên, cảm thấy mắc cỡ
cũng không dám nhìn anh mà nhắm mắt lại, lông mi thật dài run rẩy không
ngừng, bộ dáng như cam chịu.
“Em cũng muốn, tại sao không làm?”
Ánh mắt của Kỷ Lâm như lửa nóng nhìn chằm chằm đầu ngón tay bị dính ướt, cúi đầu hôn bụng của cô lẩm bẩm hỏi.
“Em. . . . . . Không biết. . . . . . Lần sau đi, có được không?” Diệp Chi khẽ đẩy thân thể Kỷ Lâm
lên rồi nhìn thẳng vào mắt anh, bộ ngực trắng như tuyết mềm mại run rẩy, cả người đỏ hồng cả lên, Kỷ Lâm nhìn mà cả người như muốn phát hỏa.
Diệp Chi hai mươi tám tuổi nhưng chuyện đó chỉ dừng ở cái đêm hai mươi hai
tuổi mà thôi. Cái đêm hoang đường đó, cô và một người đàn ông xa lạ dây
dưa cả đêm nên không cẩn thận có Hoàn Tử, từ đó đã xảy ra rất nhiều thay đổi.
Cho nên đối với chuyện như vậy, cô có bản năng cự tuyệt.
“Anh sắp bị nghẹn chết rồi.” Kỷ Lâm cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn chóp mũi
Diệp Chi, cầm tay cô nhét vào quần lót của mình “Vậy hôm nay anh tha cho em, nhưng. . . . . . Muốn em bồi thường.”
Anh ngồi thẳng lên
không hề ngượng ngùng kéo quần lót của mình xuống, ôm Diệp Chi ngồi lên
trên chân mình, vừa hôn tai của cô vừa dụ dỗ: “Sờ cho anh đi.”
Diệp Chi máy móc cầm lấy nam căn đã căng cứng của anh, nhưng lực chú ý lại tập trung đến vết sẹo dài ở trên bụng anh.
“Cái này. . . . . . Vì sao lại bị?” Cô sờ vào vết sẹo xấu xí này, dùng lực
rất nhẹ giống như sợ làm đau anh, Kỷ Lâm bị cô chạm vào nên hơi nhột
nhưng trong lòng lại mềm nhũn.
“Bị thương lúc làm nhiệm vụ.” Ngẩng đầu thấy trong mắt của cô tràn đầy vẻ đau lòng, cười cười “Không sao, không chết được.”
Dừng một lát thấy Diệp Chi không có cười theo anh, Kỷ Lâm đưa tay nâng mặt
của Diệp Chi lên, nhìn vào hai mắt đen láy của cô, nghiêm túc nói từng
câu từng chữ: “Chi Chi, từ khi bắt đầu anh đã muốn kết hôn với em cho
nên có chuyện anh nhất định phải nói với em.”
Trong không khí như có lửa nóng, anh bỗng nghiêm mặt nói chuyện nghiêm túc ngược lại làm
cho Diệp Chi cảm thấy hơi lo lắng “Cái... Cái gì?”
“Vết thẹo này
em cũng đã thấy rồi, cũng bởi vì nó mà anh không thể sinh con được, cho
nên em không phải lo lắng về vấn đề Hoàn Tử, anh vĩnh viễn không có đứa
con của mình, anh sẽ đối đãi với Hoàn Tử như con trai ruột của mình.”
Anh giương mắt nhìn bộ dáng kinh ngạc của cô, hôn lên môi cô một cái, “Hơn
nữa, coi như có thể sinh con, anh cũng chỉ cần một đứa bé như Hoàn Tử là đủ rồi.”
Diệp Chi trong mắt Kỷ Lâm cho tới bây giờ đều vui vẻ,
cô chưa từng nghĩ tới anh lại có một bí mật như vậy. Hơn nữa, anh rất
hiểu rõ cô, cô quả thật rất lo lắng vấn đề đứa bé sau khi cưới, nhưng
bây giờ tất cả vấn đề anh đều thay cô suy nghĩ hết.
Lỗ mũi Diệp
Chi xót xa, không nhịn được dùng ngón cái vuốt nhè nhẹ vết sẹo kia “Thật xin lỗi. . . . . . Em quen với anh cho tới bây giờ cũng không có dốc
lòng, luôn nghĩ cái này cái nọ, nhưng. . . . . .”
Cô có rất nhi