Disneyland 1972 Love the old s
Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323675

Bình chọn: 7.5.00/10/367 lượt.

an, nhào

qua ôm chặt Hoàn Tử vào trong ngực hung hăng hôn mấy cái. Giọng nói mang theo ý cười “Hoàn Tử đã đánh bại huấn luyện viên. Huấn luyện viên nhận

thua.”

Hả? Hoàn Tử nháy nháy mắt, rốt cuộc đã hồi hồn lại , tại sao coi như cậu thắng? Chẳng lẽ mình đi vào trong cầu môn cũng coi là dẫn bóng sao?

Trong nháy mắt Hoàn Tử cảm thấy cửa chính của thế giới mới, không chút

do dự đón nhận thắng lợi của mình, vui mừng chạy đến trước mặt Diệp Chi nhận lời khen ngợi.

“Hoàn Tử thật giỏi.” Diệp Chi ngồi chồm hổm xuống, cũng hôn lên trên

gương mặt Hoàn Tử một cái “Đã đánh bại được huấn luyện viên.”

Hoàn Tử hả hê nhìn Kỷ Lâm, mắt nhỏ dài tỏa sáng lấp lánh, cậu quả nhiên

là người đàn ông lợi hại nhất, so với huấn luyện viên còn lợi hại hơn.

Kỷ Lâm và Diệp Chi liếc mắt nhìn nhau cười hết sức vui vẻ. Nhưng bọn họ

không biết chuyện này để lại ấn tượng hết sức sâu sắc với Hoàn Tử sau

này. Cho tới khi trường tiểu học mở đại hội thể dục thể thao, trong trận đấu bóng đá thì đấy một cầu thủ nhỏ dũng mãnh xông vào cầu môn đối

phương, khi vọt vào thì vui mừng nhìn trọng tài công bố bàn thắng.

Dùng cặp mắt nhỏ dài nhìn trọng tài, hơn nữa hết sức nghiêm túc nói:

chui vào cầu môn cũng coi như dẫn bóng vào. Mẹ cậu và huấn luyện viên Kỷ đều nói như vậy. Người nào khuyên cũng không nghe.

Trọng tài như muốn khóc, ai là người nhà đứa bé gấu này nhận về nhà được không? Ông đã làm thầy dạy thể dục nhiều năm, lần đầu tiên bị một đứa

bé tiểu học nói không hiểu quy tắc của bóng đá.

Lúc ba người rời khỏi trường đại học C, Kỷ Lâm không chịu về nhà mà muốn ăn cơm tối ở nhà họ Diệp. Diệp Chi suy nghĩ một lát rồi đi theo anh, dù sao bây giờ cha mẹ cũng biết chuyện của hai bọn họ rồi, ăn một bữa cơm

thì tính là gì.

“Kỷ Lâm, em không mang điện thoại di động, anh xem mấy giờ rồi, em muốn đến Thánh Sĩ mua bánh trung thu.”

Đi được nửa đường Diệp Chi mới nhớ tới công ty cô làm lễ hội trung thu

và cử cô mang bánh trung thu Thánh Sĩ nê dừng bước hỏi một câu.

“Hơn sáu giờ, còn kịp không?” Kỷ Lâm lấy điện thoại di động ra nhìn rồi hỏi.

“Không kịp rồi.” Diệp Chi thở dài “Thôi, ngày mai em mua.”

“Không có việc gì, em lên trước đi. Anh mua rồi mang đến cho em.” Kỷ Lâm vừa mở web vừa nói.

“Không cần.” Diệp Chi vội vàng khoát tay “Em không vội, em. . . . . .”

Cô còn chưa nói hết đã bị giọng nói oang oang của Kỷ Lâm cắt đứt, Kỷ Lâm giống như là mèo bị dẫm đuôi, lông cả người cũng dựng ngược lên “Mẹ nó, đứa nhỏ Mạnh Trường Thụy này. Anh ta lại dám ở trên web của em thổ lộ.

Đây quả thực là khiêu khích trắng trợn mà.”

“Anh nói cái gì?” Diệp Chi kinh hãi, trong lòng lại cảm thấy khả năng

không cao, trước đó vài ngày cô có nói với Mạnh Trường Thụy về chuyện

trên web của cô, nhưng đến nay cũng không thấy cái gì, hơn nữa lấy tính

tình của Mạnh Trường Thụy thì cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy?

Nhưng. . . . . .

“Làm sao anh biết?”

“Anh thấy. Phía dưới trả lời cũng cả ngàn bình luận rồi.” Kỷ Lâm tức

giận giơ chân cũng quên che giấu, đưa điện thoại di động đưa tới trước

mặt Diệp Chi, chỉ vào một bình luận trong web nói: “Em xem. Ở chỗ này.

Đclmm. Con cọp không phát uy tuỏng anh là mèo bệnh. Lại dám đào góc

tường nhà anh.”

Diệp Chi nghiêng đầu nhìn sang, không ngờ lập tức ánh mắt bị hấp dẫn

không phải là bình luận của Mạnh Trường Thụy mà là ID của Kỷ Lâm.

Cô hơi hơi híp mắt, giọng nói rất nhẹ nhưng khi Kỷ Lâm nghe thì rợn cả tóc gáy.

Cô nói “Tên ID của anh là Mộc Hữu Chi?”

Tay Kỷ Lâm run lên, trong đầu chỉ còn sót hai chữ: Tiêu rồi. Editor: Băng LQĐ

“Ha ha, em nhìn lầm rồi, anh không biết em đang nói gì.” Kỷ Lâm nhanh

tay lấy lại điện thoại di động, ngửa mặt nhìn trời giả bộ ngu.

“Kỷ Lâm.” Diệp Chi hơi cao giọng, cô từng bước tiến lên phía trước, gần

sát mặt của Kỷ Lâm, híp mắt nhìn anh “Đừng giả bộ với em. Khá lắm Mộc

Hữu Chi. Em còn tưởng đó là một cô bé nào không hiểu chuyện, thật là

không ngờ đến……..”

“Ha ha ha……” Kỷ Lâm cười gượng, con ngươi xoay vài vòng rồi luống cuống

đổi đề tài “Này Mạnh Trường Thụy đó, anh ta thế nhưng lại gióng trống

khua chiêng thổ lộ với em như vậy. Quả thật muốn đối đầu với anh.”

“Anh thành thật trả lời cho em.” Diệp Chi giơ tay ra hung hăng nhéo lỗ tai Kỷ Lâm, cắn răng nghiến lợi chất vấn.

Hai người cách nhau rất gần, lúc nói chuyện hơi thở của Diệp Chi thỉnh

thoảng lướt qua cổ Kỷ Lâm, Kỷ Lâm chỉ cảm thấy bị hơi thở của cô đụng

chạm nên cổ có cảm giác ngứa ngáy rồi sau đó có chút tê dại muốn lui về

phía sau nhưng rốt cuộc không lui được, cứ ngây người đứng yên tại chỗ

hưởng thụ một cách đau khổ.

“Anh, đó là do em gái của anh dùng ID của anh để đọc truyện của em. Cái

gì cũng đều là do con bé làm, không quan hệ với anh. Anh cái gì cũng

không biết.”

Đoàn trưởng Kỷ lúng túng hốt hoảng thậm chí nói dối cũng không lưu loát rồi, nói xong những lời này giống như giấu đầu lòi đuôi.

“Anh cho là em ngu sao?” Tay Diệp Chi dùng thêm sức nhéo lỗ tai của Kỷ

Lâm, nhìn anh đau nhe răng trợn mắt mới cảm thấy uất ức trong lòng giảm

bớt “Em viết đoạn tình cảm cứng ngắc? Đoạn H thật buồn cười