Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Đoàn Trưởng Ở Trên Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323562

Bình chọn: 8.5.00/10/356 lượt.

ở trong lòng tính toán, anh hiện tại mới phải quấn quít lấy Diệp Chi để cô cho anh một danh phận.

Mà ở trong phòng ngủ của thượng tướng Kỷ và mẹ Kỷ, Hoàn Tử quả nhiên không ngủ. Lúc Diệp Chi và mẹ Kỷ đi vào, đứa trẻ đang mở đèn rồi ngồi ở đầu

giường ngẩn người, nghe tiếng động ở cửa lập tức ngẩng đầu nhìn sang,

vừa thấy Diệp Chi đã từ trên giường nhảy xuống nâng chân ngắn chạy thật

nhanh tới, nhào tới trong ngực Diệp Chi.

Cậu không nói câu nào

nhưng lại ôm chặt cổ của Diệp Chi không buông tay, có thể thấy được là

rất nhớ mẹ. Diệp Chi vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng ôm con trai rồi dịu

dàng nói: “Hoàn Tử, mẹ tới đón con về nhà, trước hết đứng xuống mặc quần áo có được không?”

Hoàn Tử gật đầu rồi lại ôm Diệp Chi một lúc

mới đứng xuống mặc quần áo, ánh mắt trông mong nhìn Diệp Chi chờ đợi mẹ

mang cậu về nhà.

“Chi Chi, đi.” Kỷ Lâm bỗng đẩy cửa đi vào, thấy

Diệp Chi đứng bên cạnh con trai bé nhỏ, trái tim lại bắt đầu nhảy lên

‘Thình thịch’.

Anh thích rất Hoàn Tử, thích đến nỗi hận không thể cướp cậu về nhà nuôi. Vậy mà khi biết Hoàn Tử là con trai của anh, cảm

giác thích này lại hoàn toàn khác lạ.

Ngày trước anh thích Hoàn

Tử thì ôm cậu, hôn cậu để bộc lộ cảm xúc. Còn bây giờ anh lại muốn hung

hăng cắn một cái trên khuôn mặt của đứa nhỏ. Dù sao mình cũng là ba của

cậu.

“Nói hẹn gặp lại với bà nội đi.” Diệp Chi cầm tay nhỏ bé của con trai, nhẹ giọng nói.

“Bà nội, hẹn gặp lại.” Hoàn Tử phất phất tay, thậm chí còn nhìn mẹ Kỷ cười cười.

“Hoàn Tử thật biết nghe lời, hẹn gặp lại, về sau nhất định phải tới chơi với

bà nội nhé.” Mẹ Kỷ khom lưng hôn lên trán của Hoàn Tử, trong mắt lưu

luyến không thôi.

“Dạ.”Hoàn Tử lễ phép gật đầu, thậm chí còn nghiêm túc móc quéo với mẹ Kỷ, rồi mới đi theo Kỷ Lâm và Diệp Chi ra khỏi nhà họ Kỉ.

Vừa ra cửa nhà, Kỷ Lâm đã không chờ đợi mà bế Hoàn Tử lên, nói “Bảo bối, kêu ba đi.”

Hoàn Tử mím môi không nói, không cho Kỷ Lâm chút mặt mũi nào.

“Hoàn Tử, ba thật sự chính là ba của con, tựa như quan hệ của con và mẹ vậy, gọi một tiếng ba đi.”

Hoàn Tử nhìn Kỷ Lâm mấy giây rồi bĩu môi, nói “Gạt người.”

“Không lừa con.” Kỷ Lâm nóng nảy, lại càng phát không biết làm sao để giải

thích với Hoàn Tử, nếu Hoàn Tử là người lớn, anh chắc chắn có thể nói

với cậu chuyện này, nhưng Hoàn Tử mới năm tuổi, anh muốn nói cậu cũng

nghe không hiểu?

Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi nhờ giúp đỡ, mắt nhỏ dài nhìn có vẻ cầu xin, giọng nói kéo thật dài “Chi Chi. . . . . .”

Diệp Chi cười như không cười nhìn anh, vừa đưa tay đùa bỡn tóc mềm của con trai, vừa nhẹ nhàng nói: “Tự mình nghĩ cách đi.”

Vợ nhỏ không giúp một tay, chỉ có thể tự mình làm vậy. Kỷ Lâm hít một hơi, chăm chú nhìn vào mắt của Hoàn Tử “Hoàn Tử, ba của con ngày trước ngu

muội, không biết con là con trai của ba, nhưng bây giờ ba đã biết. Đúng

rồi, con xem hình này đi, đây là ba khi còn bé, có phải rất giống con

hay không? Ba thật sự chính là ba ruột của con.”

Kỷ Lâm nhìn Hoàn Tử mong đợi, ánh mắt sáng trong “Bảo bối, về sau ba sẽ chăm sóc con và

mẹ, dẫn con đi khu vui chơi, vườn thú, còn có thể dẫn con đi ăn KKC.”

“Chú. . . . . . Chú thật đúng là ba của cháu?” Kỷ Lâm nói một hơi rồi đợi một lúc lâu, Hoàn Tử mới chần chờ hỏi một câu.

“Thật.” Kỷ Lâm nói như đinh chém sắt.

“Nhưng ngày trước chú cũng muốn làm ba mới của cháu.” Hoàn Tử rúc vào bên cạnh Diệp Chi, nghiêm mặt nhìn Kỷ Lâm “Nếu như mà cháu không gọi, chú sẽ

không mang cháu đi chơi, cũng không cho mua KFC cho cháu sao?” Dừng một

lát, lại thêm một câu “Chú sẽ ngược đãi cháu, để cho ta giống như cô bé

lọ lem phải ngủ dưới bếp sao?”

“Éc. . . . . . Không. . . . . .” Đứa nhỏ này trong đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?

“Vậy cháu tại sao phải gọi? Dù sao cũng vậy mà.” Hoàn Tử trừng hai mắt, thầm nói huấn luyện viên thật ngu ngốc. Nắm tay Diệp Chi ngáp một cái “Mẹ,

buồn ngủ quá, chúng ta nhanh về nhà thôi.”

“Được.” Diệp Chi dường như không nhịn được cười nữa.

Giống nhau cái gì? Không giống nhau. Đoàn trưởng Kỷ tức muốn thổ huyết. Cậu

là con trai ruột của anh, là của anh. Kêu một tiếng ba để cho anh vui vẻ một cái sao lại khó vậy? Lại không tốn sức nào mà.

A. ….. Thật là muốn bắt tiểu tử thúi này lại đánh đòn.

Kỷ Lâm cố nén cảm giác như muốn phát điên trong lòng, yên lặng đi theo

phía sau hai mẹ con, rũ lông mày xuống vô cùng uất ức. Đúng lúc đó, Hoàn Tử chợt quay đầu lại nhìn Kỷ Lâm tạo hình cái miệng như phát âm gọi anh là ba.

Cơ thể Kỷ Lâm run lên, bước chân ngừng lại, anh có thể

nhìn ra Hoàn Tử mới vừa tạo hình miệng kia rõ ràng chính là đang gọi ba. Cẩn thận nhìn Hoàn Tử lần nữa, mới phát hiện hai tai đứa trẻ đã đỏ bừng lên.

Thì ra là ngượng ngùng, lỗ mũi Kỷ Lâm chua xót nhưng trong lòng lại ấm áp giống như là đang ngâm trong nước nóng. Editor: Băng

Buổi tối hôm đó, Ba Diệp và Mẹ Diệp không có về nhà, Kỷ Lâm dĩ nhiên là

ngủ nhờ nhà họ Diệp, buổi tối tắm rửa sạch sẽ, thơm ngát chui vào

trong giường của Diệp Chi, muốn dùng sắc đẹp hấp dẫn Diệp Chi.

Kết quả Diệp Chi lại làm như không thấy cơ bụng rắn chắc và gương mặt

đẹp trai của anh, vừa chui vào tr


Ring ring