
khí cùng Kỷ Lâm, không chút suy nghĩ lựa chọn cách che giấu tốt nhất trước mặt Kỷ Lâm là nhắm hai mắt của mình lại không nhìn Kỷ Lâm.
“Ngủ đi, yên tâm đi, tôi canh cho.” Kỷ Lâm nghiêng đầu nhìn đỉnh đầu của Diệp Chi, khóe mắt, đuôi mày đều là nhu hòa.
Lúc bốn giờ sáng, Hoàn Tử cũng đã truyền xong hai chai thuốc, Kỷ Lâm lặng lẽ đi gọi y tá trực rút kim tiêm cho Hoàn Tử. Cầm tay nhỏ bé của đứa nhỏ nhét vào trong chăn thật chặt, lại rón rén điều chỉnh tư thế cho Diệp Chi ngủ thật thoải mái, rồi mới ngồi trở lại trên ghế.
Trong phòng bệnh đèn đã bị anh tắt đi, rèm cửa sổ màu xanh dương của bệnh viện kéo lại cực kỳ chặt chẽ, một chút ánh trăng cũng không có, trong phòng tối sầm, ngay cả Kỷ Lâm trợn to hai mắt, cũng chỉ có thể loáng thoáng thấy hình dáng thân thể của Diệp Chi.
Không ngờ Diệp Chi còn có thể ngủ ở bên cạnh mình một lần, đây đối với mình là bồi thường tốt nhất cho việc thầm mến. Người mình thích nhất đang nằm ngủ yên ổn bên cạnh, mà mình cũng rốt cuộc cũng có thể có cơ hội chăm chú ngắm nhìn cô.
Ánh mắt của Kỷ Lâm tham lam nhìn Diệp Chi, một khắc cũng không rời.
Chỉ có tối nay, qua tối nay anh phải cất kỹ những tâm tình này của mình, chôn xuống tận đáy lòng, lần nữa làm một huấn luyện viên tốt trong lòng của Diệp Chi.
Cô đã kết hôn rồi, còn có con trai , ngay cả khi mình thích hơn nữa, đối với cô có cảm tình sâu hơn nữa, cũng không thể phá hư cuộc sống của cô.
Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.
Kỷ Lâm cúi đầu, cái trán đặt ở trên cái ván giường cứng ngắt lạnh lẽo của bệnh viện, khép con ngươi nhỏ dài lại.
Sáu năm trước, nhà anh tìm lại được em út, gả cho Úc Lương Tranh, có Tiểu Ngư, cha và mẹ cũng rất cao hứng, anh trai với anh cũng vui mừng.
Nhưng mà anh lại gặp đả kích nặng nề nhất. Một lần đi làm nhiệm vụ ở biên giới, bởi vì đạn làm thương tổn ống dẫn tinh mà mất đi khả năng sinh đẻ, sau này anh không thể có con.
Ba năm trước đây, Tiểu Ngư được hai tuổi, anh trai kết hôn, trong nhà con trai lớn rốt cuộc cũng đã có gia đình riêng của mình, tất cả người trong nhà đều rất vui vẻ, anh cũng vui vẻ.
Vậy mà khi đó anh đang ở biên giới bị một trùm ma túy bao vây, cuối cùng cái giá để hoàn thành nhiệm vụ là cơ thể đầy vết thương, bỏ lỡ hôn lễ của anh trai.
Mà bây giờ, anh rốt cuộc đã gặp được một cô gái mình thích. Nhưng cô đã sớm kết hôn, cùng người khác hợp thành một gia đình.
Khóe mắt Kỷ Lâm hơi ướt, qua nhiều năm như vậy cũng chỉ có một mình anh, mặc kệ cố gắng thế nào, theo đuổi thế nào, chẳng những không có hạnh phúc, ngược lại cái mình muốn càng ngày càng xa mình.
Nhưng không cần gấp gáp, dù sao. . . . . . anh cũng đã quen. Cứ như vậy đi, chỉ cần mình quan tâm mọi người thật tốt, anh cũng không có gì để nói.
Hôm sau Hoàn Tử vừa mở ra mắt thì kinh hãi thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Đứa nhỏ mở đôi mắt nhỏ dài nhìn nhiều lần, rốt cuộc nhận ra cái đó cùng mẹ trán kề trán, người đàn ông đang ngủ say đó không phải là huấn luyện viên Kỷ sao.
Huấn luyện viên Kỷ nói láo. Anh nhất định là muốn làm ba của mình. Nhìn một chút, đã cùng ngủ với mẹ rồi.
Phản ứng đầu tiên của Hoàn Tử chính là bước lên hung hăng đẩy Kỷ Lâm ra, nhưng lại sợ quấy rầy đến giấc ngủ của mẹ, chỉ có thể căng cứng người, trợn to hai mắt nhìn Kỷ Lâm, hi vọng huấn luyện viên Kỷ của cậu có thể cảm giác được ánh mắt mà hiểu ý của cậu.
Đáng thương đây là lần đầu tiên Kỷ Lâm ngủ bên cạnh Diệp Chi, vừa hưng phấn lại khẩn trương , hơn nữa lúc rạng sáng còn vẫn trừng mắt canh thuốc cho Hoàn Tử, lúc này đang ngủ say, sao có thể cảm thấy ánh mắt của Hoàn Tử. Vì vậy địa vị của anh ở trong lòng Hoàn Tử vừa mới lên cao lại rớt xuống một cái.
Hoàn Tử truyền nước biển xong cũng tốt hơn nhiều, ít ra cũng không ói nữa, cũng không có muốn đi nhà cầu. Tối hôm qua cậu chịu đựng đến tận nửa đêm, lúc này mặc dù đã tỉnh nhưng vẫn rất mệt mỏi, chỉ lát sau lại ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng suy nghĩ, đợi đến lúc có thời gian, nhất định phải hỏi huấn luyện viên Kỷ kỹ càng một chút, xem anh đến tột cùng có muốn làm ba của cậu hay không.
Lúc mở mắt lần nữa, Kỷ Lâm đã mua điểm tâm về rồi. Thấy cậu tỉnh, ngón trỏ dọc đặt trên môi khẽ ‘suỵt’ một tiếng, chỉ chỉ Diệp Chi đang nằm ở trên giường ngủ say sưa, ý bảo Hoàn Tử không cần gọi cô dậy.
Hoàn Tử hiểu ý gật gật đầu, cậu cũng biết mẹ rất cực khổ, cũng được bà ngoại ân cần dạy bảo giáo dục nhiều năm. Cậu ở trước mặt Diệp Chi vô cùng ngoan ngoãn.
Rón rén xuống giường, mặc cho Kỷ Lâm dẫn cậu đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này mới cầm muỗng nhỏ, ngồi ở méo giường từng muỗng từng muỗng ăn cháo trứng muối thịt nạc Kỷ Lâm mua về thật giỏi.
Diệp Chi bị mùi thơm làm cho thanh tỉnh, mở mắt nhìn, liền thấy một lớn một nhỏ, mỗi người đang cầm chén nhỏ, từng ngụm từng ngụm húp cháo.
Bụng tức thời phát ra một tiếng ‘ùng ục’, Diệp Chi lúng túng che bụng lại, dụi dụi mắt, nhìn Kỷ Lâm nói: “Huấn luyện viên Kỷ, lại làm phiền anh rồi.”
“Không phiền toái, cô nhanh đi rửa mặt, nếu không bữa sáng sẽ nguội.” Kỷ Lâm chỉ chỉ một túi ny lon trên bàn, nhìn Diệp Chi nói.
Sáng sớm hôm nay, anh mới vừa mở r